An Thành quả thật là tức điên lên mới bỏ Hân Nhan mộtmình bên bờ sông.
Khi anh quay lưng, thực ra là cũng muốn đánh cược xemcô có chạy theo níu kéo anh không. Nhưng mà, cô không có. Anh cũng đi đến chỗxe rồi, cô vẫn không hề chạy tới. Cuối cùng anh cũng không chịu nổi, phải đitìm cô. Nhưng mà đi quanh bờ sông một vòng cũng không thấy cô đâu.
Thế là trong lòng chẳng những thất vọng, mà còn ghétcay ghét đắng cô.
Hận cô trong lòng có người khác mà còn ở bên anh, hậncô ăn cơm tất niên với tên khác mà còn nói dối anh. Nhưng mà khi nhớ đến nụcười dịu dàng mà cô dành cho anh, anh lại không cho rằng cô ở bên anh là vìmuốn trả thù người khác. Cô chỉ giỏi che giấu cảm xúc chứ chẳng biết ngụy tạocảm xúc.
An Thành thấy bức bối trong lòng. Tại sao ông trời lạicho anh gặp phải cô, cô không phải là tuyệt đẹp, tính tình lại khó chịu, đã vậygia thế cũng chẳng có, cũng chẳng hiểu vì lẽ gì mà anh lại đâm đầu vô chứ.
Suốt nguyên một tuần ròng rã, anh đều cố gắng khôngnghĩ đến cô. Thế nhưng người có khả năng kiềm chế giỏi như anh cũng phải chịuthua, cô dường như đã xâm nhập vào cuộc sống của anh, không lúc nào anh chẳngnghĩ đến hình bóng cô.
Anh bảo bản thân là phải ráng chịu đựng. Lần này bằnggiá nào cũng phải để cô xuống nước trước.
Rốt cuộc một lần nữa thua cuộc, anh cầm điện thoạinhấn phím gọi số điện thoại quen thuộc ấy.
Đổ chuông một hồi mới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nong-nan-vi-yeu/1958848/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.