Không nghĩ tới An Thành đã bay suốt đêm từ thành phố Gtrở về thành phố S.
Khi nhận được điện thoại của An Thành, Hân Nhan do dựrất lâu, cuối cùng cũng ấn nghe. Cô nghĩ, dù sao giữa hai người họ cuối cùngthì cũng nên có kết thúc.
Giọng điệu An Thành rất lạnh nhạt: "Lục Hân Nhan,em ở đâu, anh muốn gặp em."
Cô cũng trả lời đơn giản một câu: "Được, em đitìm anh."
Nơi hai người gặp nhau, lại là bờ sông.
Trong không khí rõ ràng có mùi nước sông, tất cả dườngnhư chỉ còn là hương vị trong hồi ức, khi hít vào trong ngực, cả lồng ngực nhưđau đớn tột cùng.
Khi Hân Nhan đến, An Thành đã đứng chờ sẵn rồi. Nhìnbóng lưng anh, rất chán chường. Không biết anh tối qua anh đã trải qua thế nào,nhất định rất khó chịu.
Còn cô thì thức trắng cả đêm. Chẳng qua là phụ nữ cóđồ trang điểm, chỉ cần trang điểm qua loa, có thể che dấu đi trạng thái tinhthần của chính mình.
Sống mũi cô cay cay, nhưng vẫn cố nén xuống, hít sâumột hơi, đi đến bên cạnh An Thành.
Vừa thấy cô đến, An Thành vội nắm tay cô, như thể muốnbóp nát, cũng có lẽ sợ rằng chỉ cần anh nắm lỏng một chút, cô lập tức sẽ bỏ đingay. Đầu tóc anh rối bời, ánh mắt hằn lên những vệt máu, râu mọc lởm chởm, bộdạng suy sụp khiến lòng người đau đáu.
Anh nhìn cô vẻ đầy giận dữ, ánh mắt như muốn nhìn thấutâm can cô: "Em đã ngủ với hắn?"
Cô trầm mặc, ngay cả đối mặt với anh cũng không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nong-nan-vi-yeu/1958837/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.