Hân Nhan lại đến tiệm bánh ngọt mà An Thành đã từngdẫn cô đến.
Kêu một cái bánh tiramisu, cô ăn thật chậm, cảm nhậnmùi vị trong từng mẩu bánh.
Nhưng ăn gần xong, thì cô lại cảm thấy muốn nôn. Mấyhôm nay, cô liên tục gặp phải các triệu chứng buồn nôn khi mang thai, ăn một ítđồ ngọt là muốn nôn ngay. Cô cố kiềm chế cảm giác nôn mửa, cố gắng nuốt hếtmiếng bánh.
Sau khi ăn vào, sốngmũi bỗng dưng cay cay, sự chua xót dâng trào từ sâu trong lòng, vàrồi cô không nhịn nổi bật tiếng khóc.
Tiếng khóc to dần như loa âm thanh, đến nỗi vang khắp tiệm bánh ngọt, khiến chomọi người xung quanh giật mình hoảng hốt.
Anhhãy dẫn em đi.
Cô phải dũng cảm biết bao mới thốt ra được mấy chữnày, thế mà anh không những mặc kệ, còn ném xuống đất, giẫm lên, nghiền nát đếnthảm thương, dơ bẩn đến không tài nào nhận ra bộ dạng đẹp đẽ vốn có.
Hân Nhan nghĩ, có lẽ là cô tự chuốc lấy mà thôi.
Cô đã tổn thương An Thành nhiều đến vậy, sao còn mongchờ anh đối xử với cô như ngày xưa được chứ.
Bên cạnh anh còn có Ngô Ngữ Thiên, hai người trông mớiđẹp đôi làm sao, báo chí cũng khen nức nở, còn đăng cả tấm ảnh Ngữ Thiên khoáctay anh, cúi đầu cười hạnh phúc ngọt ngào, một cảnh tượng đẹp đẽ biết mấy.
Cô tưởng rằng An Thành chính là đôi tay kéo được cô rakhỏi bóng tối, song lại quên mất cô hãy còn đang trong bóng tối đen kịt, sao cóthể thấy được đôi tay đó chứ?
Nhân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nong-nan-vi-yeu/1958824/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.