Trước khi rời khỏi thành phố S, Hân Nhan ngồi xe lănđến tham dự hôn lễ của Tô Vãn.
Đêm trước khi hôn lễ diễn ra, Tô Vãn gọi điện cho cô:“Lục Hân Nhan, không phải cô đã hứa sẽ làm phù dâu cho tôi rồi sao?”
Hân Nhan cười khẽ: “Thưa cô Tô, cô có thấy có phù dâunào ngồi trên xe lăn chưa hả?”
Tô Vãn không vui: “Tôi hoãn lại lễ cưới là được.”
“Đừng làm thế, tôi không muốn Hàn Phong hận tôi đâu.”
Trong lúc hai người say sưa tán gẫu, Cẩn Niên đi đếnnói với cô, nói: “Hân Nhan, cả ngày ở trong phòng rất buồn chán, lát nữa anhđưa em đi dạo công viên.”
Hân Nhan mỉm cười: “Được, chờ tôi nói chuyện xong rồichúng ta đi.”
Sau khi Cẩn Niên đi khỏi, Tô Vãn mới hỏi: “Là Kha CẩnNiên hả?”
“Ừ.”
Tô Vãn im lặng một lát, lại thở dài nói: “Tôi nghĩ cônên cùng An Thành mới phải.”
Hân Nhan vẫn cười bình thản như trước: “Ai tôi cũngkhông chọn, tôi chỉ muốn rời khỏi nơi này thôi.”
“Rời khỏi đây rồi cô đi đâu?”
Hân Nhan ngừng một lúc, mắt nhìn ra cửa sổ: “Về nhà.”
Trong lễ cưới của Tô Vãn, cô lại gặp được An Thành.
Cô liếc mắt một cái liền nhìn thấy anh, anh đeo cà vạtmà cô đã mua. Lần trước gặp anh, là khi cô ra viện, An Thành cầm lấy tay củacô, cố gắng lần cuối cùng: “Hân Nhan, em hãy cho anh một cơ hội nữa đượckhông, anh sẽ thật lòng đối xử tốt với em. Cầu xin em, đừng rời xa anh.”
Thậm chí Hân Nhan
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nong-nan-vi-yeu/1958818/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.