Dư phủ vốn rộng rãi, rất nhanh mọi người đã được an bài đến một tiểu viện khác.
Tuy rằng xảy ra chuyện, nhưng Tôn bà bà vẫn được cử ra trông coi cửa viện, đại khái là vì sợ nếu đổi người khác, những nữ tử còn lại sẽ càng thêm đề phòng.
Một buổi sáng im ắng trôi qua.
Nhóm nữ tử chia làm hai, ngồi giữa gian phòng, không ai muốn nhúc nhích dù chỉ một chút.
Trơ mắt nhìn thấy một người chết, cho dù là người vô tâm vô phế thì cũng thật sự không cười nổi.
Tôn bà bà ở bên ngoài gân cổ lên kêu mọi người tới nhận đồ ăn, sau khi hô hai tiếng mà không thấy động tĩnh gì, liền đẩy cửa tiến vào.
"Đi ăn cơm ngay! Từng bộ mặt đưa đám của các ngươi nếu để Hoắc quản sự thấy được, thì chỗ để khóc cũng không có đâu!"
Những lời nói ra vô cùng tàn nhẫn, có cô nương nghĩ đến thủ đoạn của Hoắc quản sự, nhịn không được mà rùng mình.
Bạch Đường đứng lên trước tiên, A Mai lập tức theo sau nàng.
Đã có người đi đầu, rất nhanh mọi người đều lập cập bước theo.
Bạch Đường nhận một hộp đồ ăn từ tay Tôn bà bà.
"Đừng vào phòng ăn, hạt cơm nếu mà rơi xuống giường xuống đất thì lại không sạch sẽ, dễ dụ chuột đến."
Tôn bà bà chỉ vào hai chiếc bàn vuông: "Cứ ngồi đó mà ăn, nếu ăn không no thì xới thêm."
Mở hộp ra, bên trong nào gà nào thịt, cơm cũng được bới đến tràn đầy, Bạch Đường lấy một đôi đũa, ngồi xuống, nuốt từng ngụm từng ngụm.
Nếu ai cho
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nong-mon-y-huong-hoang-thuc-thinh-tu-trong/874188/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.