Bạch Đường tắm rửa rất nhanh, lo lắng trên đường có người khác trở về, đến lúc đó mọi người đều xấu hổ.
Chờ nàng đẩy cửa nhỏ bước ra, đầu tóc còn ướt dầm dề, Tôn bà bà đang ngồi ở bên ngoài cười tủm tỉm nhìn nàng.
Bà đưa qua một chiếc khăn lau mặt khô ráo mềm mại, Bạch Đường nhanh tay nhận lấy, đem tóc tinh tế lau khô.
Nàng trời sinh tóc vừa đen vừa dày, mỗi lần gội đầu rất là lao lực.
Lúc ở nhà, nàng cũng chỉ gội đầu vào sáng sớm, như vậy mới có đủ thời gian hong khô mái tóc dài.
"Tóc dài như này thật tốt, bộ dạng cũng xinh đẹp."
Tôn bà bà thấy nàng ngó ngang ngó dọc, đứng dậy nói: "Nãy giờ cũng chỉ có mình ngươi về, không phải hôm nay đều là quý nhân tới sao, vậy mà ngươi về sớm thế."
"Vị quý nhân ta hầu hạ đi đường xa mệt mỏi, nói là phải về nghỉ ngơi."
Tôn bà bà nhướng mày, rõ ràng là không tin lời nàng nói: "Bộ dạng ngươi lớn lên nhìn cũng thông minh, sao mà lại ngu ngốc như vầy."
Bạch Đường ngơ ngác nhìn bà, cố sức suy nghĩ, những lời này bên trong chứa lượng thông tin rất lớn, nàng cần chậm rãi cân nhắc, suy xét kỹ càng.
Bên ngoài có người đẩy cửa bước vào, là hai người xếp trước nàng ở vị trí Bính.
Nhìn thấy nàng đã tắm rửa thay quần áo, hai người bèn cảm thấy đồng bệnh tương liên.
"Ngươi cũng bị tống cổ về?"
Bạch Đường gật đầu.
"Nàng ấy đẹp như vậy mà còn phải sớm ra về, chúng ta cũng đừng si tâm vọng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nong-mon-y-huong-hoang-thuc-thinh-tu-trong/874186/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.