Bạch Đường cũng không quá sợ hãi, vừa rồi nàng chắn ngang cửa sổ mới là thời khắc sinh tử, nếu hắn không dùng nệm mềm chắn lại thì nàng đã không còn ở đây.
Nàng không tự chủ cúi đầu nhìn xuống lồng ngực của mình, nếu không có hắn, chắc nàng đã biến thành con nhím nhỏ.
Một lát sau, bên ngoài an tĩnh trở lại.
A Lục gõ mấy cái theo nhịp lên miếng sắt: "Chủ nhân, không sao rồi."
Tô Tử Triệt khẽ ừ, chạm vào cơ quan kia, đem tấm sắt đẩy lên.
"Là nhị nhi tử Dư gia đào tẩu, lá gan thật không nhỏ." Trên thân A Lục có vài vết tích.
Bạch Đường nhanh chóng nhìn lướt qua, là vết máu vẩy lên, vừa rồi bên ngoài trải qua chém giết sao?
"Nhị nhi tử Dư gia là tên vô học bất tài, vậy mà cũng có mấy phần can đảm, hắn dám trở về trấn Bình Lương, ngược lại khiến ta rất ngạc nhiên."
"Chủ nhân, hẳn hắn vẫn chưa biết thân phận thật sự của ngài."
"Người đâu rồi?"
"Đã giữ mạng lại, cho người nhốt lại rồi."
"Tốt lắm, một lát quay lại thẩm tra." Tô Tử Triệt nói đến đây thì ngừng lại.
Bên trong xe không phải chỉ có mỗi hắn, vẫn còn một đôi tai đang nghe ngóng bên cạnh.
Bạch Đường thấy hắn quay đầu nhìn mình, nghĩ đến một lời đừng sợ của hắn, miễn cưỡng cười lại.
"Đợi lát nữa rồi nói tiếp." Tô Tử Triệt vẫn có chút kiêng kỵ, hắn biết Bạch Đường chỉ là một thôn nữ không có thân phận gì, bối cảnh tầm thường,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nong-mon-y-huong-hoang-thuc-thinh-tu-trong/3373649/chuong-48.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.