Ngày thứ hai, Bạch Đường dậy từ rất sớm, động tác của nàng nhẹ nhàng, A Duyệt có trở mình nhưng cũng không bị tỉnh giấc.
Trời còn chưa sáng tỏ, nàng tính toán bạc bên trong túi, đem toàn bộ gạo vụn bên trong bình đổ vào nồi, hôm nay từ núi trở về, phải tiện đường mua chút gạo trắng mới được.
Chân phụ thân bị thương, mất máu quá nhiều, cần phải tẩm bổ.
Thạch Oa và A Duyệt cũng đang tuổi phát triển, cũng phải được bồi bổ.
Ngày nào cũng là khoai lang, nhìn thôi cũng phát ngán.
Chờ cháo sôi, Bạch Đường lại ra sau nhà, nhổ vài cây phiên bạch thảo[1].
[1] Phiên bạch thảo (翻白草): là cây thân cỏ, phân bố ở Nhật Bản, Bắc Triều Tiên và Trung Quốc. Cây mọc ở vùng đất hoang, thung lũng, ven mương, đồng cỏ sườn đồi. Toàn cây dùng làm thuốc hạ sốt, giảm sưng tấy, cầm máu. Rễ rất giàu tinh bột, chồi non có thể ăn được. Cây nhỏ gọn và có thời gian ra hoa dài, cây nằm sát mặt đất, có tác dụng giữ nước, giữ đất rất tốt.
Nàng hái chồi non và phần thân trên, bên dưới còn sót một chút rễ, nàng rửa sạch bùn, cho vào nồi cháo
Nàng hái chồi non và phần thân trên, bên dưới còn sót một chút rễ, nàng rửa sạch bùn, cho vào nồi cháo.
Phiên bạch thảo có tác dụng giải độc, cầm máu, tiêu sưng, đây là thứ trong nhà cần.
Nàng vừa thái rau vừa nhẩm tính, hiện giờ ngoài chợ là một quả trứng gà giá ba văn tiền, không chênh lệch lắm với giá tiền
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nong-mon-y-huong-hoang-thuc-thinh-tu-trong/3373625/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.