Câu trấn an này không có tác dụng lớn lao gì mấy.
Nhưng ít nhất cũng khiến một đám nữ tử đang nơm nớp lo sợ có vẻ ngoan ngoãn hơn rất nhiều.
Như Bình yêu cầu mỗi người lấy eo bội ra, dựa theo thứ tự khắc trên miếng bội mà sắp thành hàng.
Cũng không ai dám tranh vị trí đầu tiên, hiển nhiên thiếu nữ mỹ mạo kia đứng trước nhất, cả đoàn người yểu điệu lượn lờ vào chính sảnh.
Eo bội Bạch Đường cầm chính là Đinh Tứ, A Mai cũng đồng thời lấy ra, giữa hai người còn vài người chen vào, nàng cũng không khác gì đứng ở cuối hàng.
Phía sau nàng còn lại hai người, nàng tuy không chú ý đến ai khác, nhưng hai cô nương này vẫn nhìn nàng chăm chú.
Hai cô nương lanh mồm lanh miệng buông một câu: "Hẳn là bị đắc tội với ai rồi."
Bạch Đường không quay đầu, vờ như không nghe thấy, vẫn bước về phía trước.
"Bằng không thì cũng sẽ không bị đẩy xuống cuối hàng thế này."
Dù sao cũng là tiểu cô nương, tính tình nóng vội, không nói ra lời liền không cam lòng, Bạch Đường vẫn không có phản ứng. Vốn cũng không ai nói qua chuyện xếp hàng trước sau là tốt xấu thế nào, nên A Mai cũng là vô tình đoạt lấy eo bội.
Trong lòng nàng hiểu rõ, A Mai cũng biết thế.
Tuy biết Dư phủ phô trương rất nhiều so với những gì bên ngoài thấy được, như khi Như Bình cô nương đẩy cửa vào, Bạch Đường thật sự lắp bắp hãi hùng.
Trong sảnh bày biện quả thực có thể gọi là kim bích huy hoàng, đôi mắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nong-mon-y-huong-hoang-thuc-thinh-tu-trong/248529/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.