Vẻ mặt Thạch Vĩnh Mai kinh ngạc: "Muội không nghĩ tới chuyện gả chồng ư? Muội định cả đời ở nhà hầu hạ già trẻ lớn bé sao?"
"Cũng không hẳn là vậy."
"Tỷ không hiểu tâm tư của muội, muội còn ba tháng nữa là đến tuổi cập kê, vậy mà cả ngày cứ ngược xuôi lên núi, nhỡ có kẻ xấu trên núi Phúc Minh bắt muội đi, chắc cả nhà đều lo lắng lắm."
Thạch Vĩnh Mai đang kéo cánh tay của nàng, lập tức rút ra, mở lòng bàn tay của nàng ra.
Vốn dĩ tay Bạch Đường rất tinh tế trắng nõn, làn da của nàng cực mềm mại, vậy mà lòng bàn tay giờ đã sinh ra vết chai mỏng.
Ánh mắt của Thạch Vĩnh Mai dừng trên vết chai mỏng, nàng lật tới lật lui, định bụng mắng Bạch Đường vài câu là đầu gỗ không thông suốt, nhưng với tình huống hiện tại của Bạch gia, mọi người đều biết, người trong thôn từ khi biết Bạch gia thiếu nợ thì chỉ cần thấy người Bạch gia từ xa, họ đã liền lảng tránh.
Ông trời không chiều lòng người, việc thu hoạch rất kém cỏi, nhà ai cũng không dư dả.
Vậy nên những lời vừa tới miệng, Thạch Vĩnh Mai lại đành nuốt xuống.
Bạch Đường biết A Mai chẳng qua là miệng dao găm tâm đậu hũ, ngược lại cầm tay nàng, hơi mỉm cười.
Nụ cười của nàng sáng như ánh bình minh, khiến Thạch Vĩnh Mai ngẩn người.
"Sau này, nếu tháng ngày tốt hơn, muội sẽ tính toán cho bản thân mình, muội cũng muốn được gả cho một người tử tế."
Bạch Đường nói xong, Thạch Vĩnh Mai cũng nhoẻn miệng cười theo.
Hai người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nong-mon-y-huong-hoang-thuc-thinh-tu-trong/248524/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.