*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Hai người sửng sốt, rất nhanh liền lấy lại tinh thần, hướng về phía nàng bật cười.
Bạch Đường không nói nhiều lời, tiến lên đỡ Từ thị, rút lấy then cửa ở phía sau, nắm chặt trong tay, đứng trước mẫu thân cùng đệ muội, tư thế như gặp phải quân địch: "Ta nói là cha ta không ở nhà, có gì chờ cha ta về rồi nói tiếp."
"Những kẻ thiếu nợ một khi bỏ nhà trốn đi thì cũng ba bốn năm mới về, ngươi nói ta có chờ được hay không?" Nam tử trẻ tuổi mở miệng đáp ngay.
"Minh ca, đừng cùng nàng nhiều lời, nàng ta xinh đẹp như vậy, cứ bắt lấy gán nợ cho thanh lâu, hẳn là đủ tiền."
Vương Tứ phe phẩy quạt hương bồ trong tay, tiến lên bắt người: "Cô nương tốt nhất là nghe lời một chút, bằng không nếu khuôn mặt này bị thương, thì lại không còn đáng tiền nữa."
Hắn cười khinh, liền sờ lên cổ tay nàng.
Bạch Đường biết rõ lực cánh tay của mình, nàng nhìn chằm chằm vào động tác của đối phương, không chút khách khí cầm then cửa đánh lên, vừa vặn đánh trúng tay một phát mạnh.
Vương Tứ đau đến nhíu hai chân mày, mắng to: "Minh ca, nàng ta dám ra tay, nàng ta dám ra tay!"
Minh ca vậy mà không nhúc nhích, hắn tùy tiện lấy ghế ngồi giữa phòng: "Cô nương đây cũng đã bảo là chờ cha nàng trở về, một khi đã như vậy, chúng ta hãy chờ một chút."
Bạch Đường sợ đối
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nong-mon-y-huong-hoang-thuc-thinh-tu-trong/248517/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.