Trong phòng chỉ có hai người Cố Vân Đông cùng Dương thị, mấy người Thiệu Thanh Viễn đều trở về phòng của mình. Đinh Kim Thành đem người đưa đến, liền thở ra một hơi, “Vân Đông, người ta đã đưa đến đây, đây là hộ tịch của hắn, cầm lấy.” Hắn nói xong liền đem đồ vật đặt ở trên bàn, ngay sau đó cũng xoay người rời đi. Biển Nguyên Trí thấy thế, theo bản năng đi theo hai bước, chỉ là thực mau lại dừng lại, trơ mắt nhìn phiến cửa phòng ở trước mặt hắn đóng lại. Phảng phất như tất cả ánh sáng, đều bị ngăn cản ở bên ngoài, chính mình một người lẻ loi đứng ở kia, không biết làm sao. Cho đến khi phía sau truyền đến một đạo thanh âm chậm rãi, “Ngươi là Nguyên Trí?” Thân mình nho nhỏ của Biển Nguyên Trí nhẹ nhàng run lên, chậm rãi xoay người lại, ngay sau đó lại lùi thêm hai bước, đến khi lưng dán đến mặt tường, thật cẩn thận nhìn nàng. Hắn tự nhiên không quen biết Cố Vân Đông, không nói hiện tại ăn mặc của Cố Vân Đông cùng lúc trước kia khác xa một trời một vực, cho dù có ăn mặc quần áo như trước kia, chỉ sợ hắn cũng không nhận biết người biểu tỷ này. Rốt cuộc lần trước gặp mặt, vẫn là tháng giêng năm trước hắn đi nhà đại cữu thăm người thân. Phần lớn thời gian cũng là cùng Cố Vân Thư tuổi xấp xỉ nhau cùng nhau chơi, đối với Cố Vân Đông đại khái cũng chưa nói qua mấy câu. Cố Vân Đông thấy biểu tình kinh sợ của hắn, trong lòng lại hung hắng mắng nhà họ Cố hai câu. Nàng hướng trước mặt hắn đến gần hai bước, cả người Biển Nguyên Trí đều hận không thể rúc vào bên trong góc tường. “Ngươi không nhớ rõ ta sao? Vậy ngươi còn nhớ rõ đại cữu cữu của ngươi không?” Cố Vân Đông đến trước mặt hắn, ngồi xổm xuống hỏi. Biển Nguyên Trí sửng sốt, đại cữu cữu? Hắn đương nhiên nhớ rõ, đại cữu cữu rất thương hắn. Tỷ tỷ trước khi chết đã từng nói qua, nếu trở về quê nhà, chưa tìm được cha mẹ, vậy thì đi tìm đại cữu hoặc là tứ cữu. Chính là, hắn khi đến nhà họ Cố rồi, tìm không thấy đại cữu, cũng không thấy tứ cữu, chỉ thấy được nhị cữu tam cữu những người chưa từng cho hắn sắc mặt tốt. Cố Vân Đông tận lực làm cho nụ cười trên mặt mình trở nên hiền lành nhu hòa, “Ta là nữ nhi của đại cữu cữu, Vân Đông biểu tỷ, có nhớ ra không?” Biển Nguyên Trí thân mình không còn căng chặt như trước nữa, chỉ là có chút kinh ngạc mở to hai mắt nhìn nàng. Cố Vân Đông lần thứ hai hỏi, “Vậy còn nhớ rõ A Thư sao? Ta nhớ rõ năm trước các ngươi còn cùng nhau chơi, còn nói hắn là tiểu đồng bọn tốt nhất của ngươi, ta chính là tỷ tỷ của A Thư.” “A, A Thư, đại cữu?” Biển Nguyên Trí rốt cuộc mở ra cái miệng nhỏ, nhỏ giọng lẩm bẩm mấy cái tên, hắn nhìn Cố Vân Đông trước mặt hắn đang bày ra thiện ý, ẩn ẩn cảm thấy, phảng phất đã gặp qua ở đâu… “Biểu tỷ?” “Đúng vậy, ta biểu tỷ của ngươi.” Cố Vân Đông nở nụ cười, “Hiện tại nhà của ta ở rất xa nơi đây, gọi là Vĩnh Phúc thôn, trở về nơi này là vì tìm đại cữu cữu của ngươi, chỉ là không tìm được. Gặp được Đinh Kim Thành mới biết được ngươi bị đưa đến nhà họ Cố, ăn không ít khổ, cho nên mới để hắn giúp ta mang ngươi ra đây. Nguyên Trí, ngươi có nguyện ý cùng biểu tỷ về nhà hay không?” “Về nhà?” Biển Nguyên Trí hiện tại đầu óc có chút loạn, nàng nguyên lai, không phải muốn mua hắn làm nô tài a. Cố Vân Đông lúc này mới duỗi tay, đỡ lấy hai vai nhỏ của hắn, gật đầu nói, “Đúng vậy, mang ngươi về nhà của đại cữu cữu, Vân Thư Vân Khả đều ở đó, biểu tỷ cùng mợ cả của ngươi cũng ở đó.” Biển Nguyên Trí đột nhiên phục hồi tinh thần lại, sau đó nhanh chóng gật đầu, “Ta, ta nguyện ý, ta có thể làm việc, có thể nấu cơm giặt quần áo cho heo ăn, ta, ta có thể đi nhà đại cữu cữu sao?” Tuy rằng hắn đối với người biểu tỷ trước mặt vẫn thực xa lạ, nhưng A Thư hắn còn nhớ rõ, cho dù muốn hắn qua đó vẫn tiếp tục phải làm việc, cũng còn tốt hơn bên này rất nhiều.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]