Thiệu Thanh Viễn làm xong hết thảy mới thu tay lại, Tần Văn Tranh ở một bên hô hấp không khỏi thả chậm. Hảo, thật tốt quá. Hắn lập tức liền muốn động tay thử làm một lần, Cố Vân Đông thấy thời gian không còn sớm, vội ngăn cản hắn, “Tần phu tử, ăn trưa trước đã, ăn xong rồi ngươi thử cũng không muộn, bằng không đợi ngươi làm xong, mọi người đều đói bụng hết rồi.” Tần Văn Tranh đột nhiên hoàn hồn, có chút lưu luyến không rời rời đi hậu viện. Cơm trưa vẫn là ăn ở nhà Từng gia, nội thất nhà mới tuy rằng đã dọn vào, nhưng vẫn còn phải để vài ngày nữa mới ở được. Thời điểm Tần Văn Tranh ăn cơm đột nhiện nhớ tới chuyện mình còn muốn thu đệ tử, nhân cơ hội này hỏi Cố Vân Thư muốn hay không đi học đường. Không nghĩ tới tiểu gia hỏa này lại lắc đầu, “Nhà ta nghèo, ngươi nếu không cần quà nhập học, ta đây, ta đây đi một chút.” Hắn đi theo Tần An Bình ở chung sáng nay, rốt cuộc đã biết thân phận của Tần Văn Tranh. Tần Văn Tranh thiếu chút nữa bị nước miếng của chính mình cấp sặc, ngươi còn rất miễn cưỡng nha. Ai biết Cố Vân Khả ở một bên nghe vậy, cũng đi theo gật gật đầu, “Nhà ta nghèo, quá nghèo.” Những người khác ở đây đều yên lặng cúi đầu, khả năng lý giải của mọi người về giàu nghèo không quá giống nhau chăng? Tần An Bình càng là nghiêng đầu, nhìn thoáng qua kẹo trong tay, con nhà nghèo có thể tùy tùy tiện tiện lấy ra kẹo vị cam đẹp như vậy đưa cho tiểu đồng bọn sao? Nàng đều không có, vậy nhà nàng không phải là càng nghèo hơn sao? Tần Văn Tranh chỉ có thể nhìn về phía Cố Vân Đông, Cố Vân Đông cảm thấy Vân Thư vẫn là nên tôn trọng phu tử hơn một chút, lại nói Tần Văn Tranh rốt cuộc đã giúp chính mình rất nhiều, không thể làm hắn mất mặt được, bằng không lại thẹn quá hóa giận thì làm sao bây giờ? Bởi vậy Cố Vân Đông xoa xoa miệng, nghiêm túc mở miệng, “Vân Thư, chào hỏi tiên sinh của đệ đi.” Mới vừa rồi còn thực miễn cưỡng thì hiện tại Cố Vân Thư không nói hai lời buông chiếc đũa, đi đến trước mặt Tần Văn Tranh ‘thình thịch’ một tiếng quỳ xuống, sau đó dập đầu ba cái, “Học sinh Cố Vân Thư, gặp qua tiên sinh.” Tần Văn Tranh, “…” Động tác quá mau hắn cũng chưa phản ứng lại đây. Ở đây những người khác đều dừng động tác, ngơ ngác nhìn bên này. Người Từng gia càng là trợn tròn đôi mắt, đây là… Phu tử học đường? Học đường phu tử thế nhưng tự mình đến đây để thu Cố Vân Thư làm học sinh, đây phải là hài tử thông mình như thế nào a? Ba huynh đệ Từng gia có chút hâm mộ nhìn Cố Vân Thư, thật tốt, Vân Thư có thể đi đọc sách. Bọn họ mấy ngày nay kỳ thật cũng đi theo Cố Vân Thư học chữ nổi, đối với bọn họ mà nói là đã thực thỏa mãn rồi. Tần Văn Tranh ha ha nở nụ cười, duỗi tay nâng Cố Vân Thư dậy, vỗ vỗ bờ vai của hắn, “Hảo, hảo a, quả là một hài tử cơ linh. Như vậy, mấy ngày nay ta còn có một chút việc bận, ba ngày sau ngươi hẳn tới học đường ghi danh.” “Ân.” Vân Thư dùng sức gật gật đầu, quay đầu nhìn về phía đại tỷ nhà mình. Khuôn mặt nhỏ của hắn đỏ bừng, Cố Vân Đông biết, mặc dù ngoài miệng hắn vẫn luôn nói trong nhà nghèo không cần đi học, nhưng trong lòng lại cực kỳ khát vọng. “Sau này đi theo Tần phu tử hảo hảo đọc sách biết chữ, Tần phu tử học thức uyên bác, ngươi đi theo hắn sẽ không có hại.” Tần Văn Tranh liếc mắt nhìn nàng một cái, lời này như thế nào nghe như biệt nữu vậy chứ? Rốt cuộc là bởi vì hắn học thức uyên bác mới sẽ không có hại, hay là bởi vì hắn có chỗ dựa lớn như núi mới sẽ không có hại? Cố Vân Đông làm bộ như không thấy được ánh mắt của Tần Văn Tranh, đem Cố Vân Thư kéo lại, để mọi người tiếp tục ăn cơm. Ai biết nàng mới vừa quay đầu lại, lại nhìn thấy Dương thị đang thẫn thờ đôi mắt, nước mắt chậm rãi mà rơi. Cố Vân Đông khϊếp sợ, vội đi đến bên người nàng, “Nương, người làm sao vậy?”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]