Cố Vân Đông âm thầm thở dài nhẹ nhõm một hơi, vội thoát đi Liễu Duy độc hại, chạy ra ngoài cửa lớn.
Thạch Đại Sơn mồ hôi đầy đầu, nhưng trên mặt lại mang theo hưng phấn.
Cố Vân Đông để hắn vào cửa, hắn lập tức xua xua tay nói, “Vân Đông, ngươi không phải nói là còn muốn tìm một mảnh đất lớn sao? An Bình thôn cách vách liền có, 50 mẫu, là một địa chủ ở trấn trên cần dùng tiền gấp, muốn đem bán.”
Cố Vân Đông ánh mắt sáng lên, An Bình thôn không xa, lại có 50 mẫu, đó chính là cơ hội khó có được a.
Thạch Đại Sơn tiếp tục nói, “Đó nguyên bản chính là đất trồng cây ăn quả, là mảnh đất tốt. Chỉ là phía bên vị địa chủ kia không có người nào biết trồng cây, trái cây trồng ra toàn bị sáp còn có chút nhỏ. Hai năm trước trồng loại cây ăn quả khác cũng không thu hoạch được tốt, thành ra cũng không kiếm được bao tiền lời, hiện tại lấy ra bán, giá cả hẳn có thể áp xuống một chút. Chỉ là vị địa chủ kia yêu cầu mua một lần hết 50 mẫu, cái này…”
Nói xong câu cuối, Thạch Đại Sơn có chút lo lắng.
Muốn mua tận 50 mẫu thì bạc bỏ ra chắn chắn không ít, cũng không biết nàng có đủ hay không.
Cố Vân Đông cũng ở trong lòng tính toán một chút, mày không nhịn được chau lại, bạc a, căng thẳng a.
Nhưng mà thực mau con người của nàng lại sáng ngời, đối với Thạch Đại Sơn nói, “Bạc ta sẽ hỏi mượn người khác, Thạch thúc ngươi cứ trước giúp ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nong-mon-truong-ty-co-khong-gian/298094/chuong-162.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.