Cố Vân Đông đuổi theo thân ảnh quen thuộc phía trước đến một cái ngõ khác.
Người phía trước đi thật mau, có vẻ đang vội, Cố Vân Đông chỉ có thể kêu hắn, “Cố Đại Giang, Cố Đại Giang…”
Nhưng người nọ căn bản là không phản ứng, trong nháy mắt liền tiến vào một cái ngõ nhỏ.
Cố Vân Đông vội đuổi theo với tốc độ nhanh hơn, sợ lơ là chớp mắt một cái là người đã không thấy tăm hơi.
Cố tình con hẻm này có chút đông, phía trước còn có người đang cúi người nhặt đồ.
Nguyên bản cho rằng nàng có thể phóng qua, không nghĩ rằng người bán hàng rong kia đột nhiên đứng lên, Cố Vân Đông tránh khỏi nàng lại không né kịp cái sọt nằm trên mặt đất.
Sọt đổ, Cố Vân Đông mơ hồ cảm giác được đồ vật bên trong bị rớt ra.
Nàng cũng chưa kịp xem một cái, chỉ là đối với người bán hàng rong kia nói, “Thực xin lỗi đại tỷ, ta trong chốc lát sẽ trở về bồi thường cho ngươi.”
Giọng nói nhỏ dần, người cũng di chuyển vào cái ngõ nhỏ kia.
Mắt thấy người nọ chưa biến mất, Cố Vân Đông rốt cuộc thở dài nhẹ nhõm một hơi, vội chạy tiến lên, “Cố Đại Giang, cha, ngươi…”
Người nọ quay đầu tới, lời nói trong cổ họng Cố Vân Đông tức thì nghẹn lại.
Không phải!!
Không phải Cố Đại Giang, nàng nhận sai người.
Cũng đúng, nơi này là một cái huyện thành nhỏ của Tuyên Hòa phủ, xác suất gặp được Cố Đại Giang là quá nhỏ, sao có thể sẽ là hắn đâu?
Chỉ là mặt bên của người này, thật sự quá giống.
Người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nong-mon-truong-ty-co-khong-gian/298064/chuong-132.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.