Cố Vân Đông nhìn hai mẹ con này đối với Liễu Duy nhiệt tình như thế, chỉ cảm thấy có điểm cay đôi mắt.
Này chắc là lại có ý tưởng không tốt gì đi?
Nàng lắc đầu, quay người vào nhà.
Mới vừa đi vào, liền nghe được trong viện truyền đến thanh âm cãi cọ ầm ĩ, nương theo thanh âm nhìn qua, liền thấy Vân Thư Vân Khả, tam huynh muội Từng gia, còn có Ngưu Đản đều đứng trước chuồng ngựa, trong tay cầm một nhánh cỏ khô…đút cho ngựa ăn.
Mà gã sai vặt của Liễu Duy là Liễu An liền đứng ở bên cạnh, một bên nói một bên càm ràm, “Không thể cho ăn quá nhiều, nó ăn không vô. Ai ai, Khả Khả, ngươi cho ăn mấy lần rồi?”
Cố Vân Khả mở to đôi mắt tròn xoe, duỗi tay giơ lên ba ngón, “Ta mới cho ăn có hai lần, nó rất đói bụng, ngươi đừng nói bậy. Ta cả đêm không ăn, ngày hôm sau bụng liền lộc cộc lộc cộc lộc cộc.”
Liễu An hộc máu, “Ngươi là người, nó là ngựa.”
“Cho nên, ngươi liền khi dễ nó sao?” Cố Vân Khả thực tức giận.
Liễu An đỡ lấy cây cột chuồng ngựa, rốt cuộc tại sao lại như vậy? Tại sao lại như vậy? Hắn chỉ là nhìn thấy cái bánh rán tiểu cô nương đang cầm trên tay thơm ngào ngạt, có điểm thèm ăn mà thôi.
Nhưng vì cái gì đến cuối cùng hắn lại ở chỗ này phải giảng giải cho một đám tiểu hài tử rằng cách nuôi ngựa như thế nào? Hắn là gã sai vặt, không phải mã phu, càng không phải vú em a.
Cố Vân Đông ở một bên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nong-mon-truong-ty-co-khong-gian/298047/chuong-115.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.