Lời nói của Hồ Lượng vừa phát ra, Hồ gia huynh đệ liền cảm thấy muốn trốn đi, nhưng có thể làm gì bây giờ? Thôn trưởng đều đang ở một bên nhìn đâu.
Chu thị cùng Tống thị càng là âm thầm bĩu môi, đối với toàn gia Hồ gia này càng ngày càng xem thường.
Tuy rằng là cùng thôn, nhưng mà Hồ Lượng này chính là một khối u ác tính trong thôn, chân bị đánh gãy, nói không chừng vẫn là chuyện tốt đâu.
Kim Nguyệt Hương cũng không biết được suy nghĩ của những người này, nhìn đến nhi tử của mình tỉnh, lại chứng thực thật là Bành phủ làm, trong lòng liền có chút hoảng, vội vàng hỏi, “Tại sao lại như vậy? Rốt cuộc mọi chuyện là thế nào, người Bành gia đang yên đang lành sao lại đánh gãy chân của ngươi, ngươi thật là đi nhà người ta trộm đồ sao? Ngươi hồ đồ a, đó là Bành phủ đó, đến Bành phủ ngươi cũng dám đi vào, ngươi làm nương về sau biết làm sao a?”
Nói nói xong liền khóc lên, Hồ Lượng trên người chỗ nào cũng đau, bị tiếng khóc to làm phát điên lên, quát, “Ta chưa có chết đâu, đừng có gào lên nữa.”
Kim Nguyệt Hương nháy mắt giống như bị người ta bóp cổ, không mở miệng được.
Cố Vân Đông vội nghẹn lại, miễn cho cười ra tiếng kíƈɦ ŧɦíƈɦ cả nhà bọn họ.
Trần Lương cảm thấy đau đầu, tiến lên hai bước đứng ở trước mặt Hồ Lượng hỏi, “Ngươi nói rõ một chút, vì sao Bành phủ lại muốn đánh gãy chân của ngươi, ngươi rốt cuộc làm cái gì?”
Hồ Lượng một bên đau đến mức thở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nong-mon-truong-ty-co-khong-gian/298045/chuong-113.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.