Liễu Duy sửng sốt một chút, Bành Trọng Phi a, hắn đương nhiên nhận thức.
Hắn vỗ vỗ bả vai Thiệu Thanh Viễn ha ha cười, “Nhận thức nhận thức, hai ngày trước chúng ta còn cùng nhau uống rượu đấy.” Xong rồi còn dạo qua thanh lâu nữa, nhưng cái này không thể nói.
“Vậy thì tốt, ngươi dẫn ta đi vào Bành gia.”
Tươi cười trên mặt Liễu Duy nháy mắt cứng đờ, cái tay đặt trên vai hắn cũng bỏ xuống, khô cằn hỏi, “Ngươi đi huyện thành, chính là vì đi Bành gia? Ngươi cùng Bành Trọng Phi kia…có thù oán?”
“Không thù.”
Liễu Duy liền thở dài nhẹ nhõm một hơi, “Vậy ngươi đi Bành gia làm cái gì?”
“Nếu ngươi mang ta vào Bành gia, ta chẳng những mang ngươi vào núi đánh hươu bào, lại còn nhiều hơn một đầu đại trùng.” Thiệu Thanh Viễn nói, dừng một lát, lại bỏ thêm một câu, “Yên tâm, ta không gϊếŧ người không phóng hỏa, sẽ không liên lụy đến ngươi.”
Liễu Duy nghe được đại trùng đôi mắt đều sáng lên, hắn thập phần tâm động.
Lại nói hắn cùng Bành Trọng Phi quan hệ cũng không có gì đáng để nói, ai mà không có mấy cái hồ bằng cẩu hữu. Huống hồ, chỉ là đem người mang vào, đến lúc đó cho dù có thật sự xảy ra chuyện, hắn không thừa nhận không phải là được rồi sao, cho dù Bành gia thật đúng là không nể mặt hắn, Liễu gia bon họ chỉ là điệu thấp mà thôi, không phải là không có chỗ dựa.
Dân chúng nhỏ bé không biết, hắn chẳng lẽ còn không biết sao? Vị làm quan của Bành gia ở kinh thành kia, cũng chính
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nong-mon-truong-ty-co-khong-gian/298022/chuong-90.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.