Thiệu Thanh Viễn cũng vừa lúc xoay đầu, nhìn thấy nàng cũng chưa nói cái gì.
Trong tay hắn cầm một cái màn thầu bột thô, cắn một ngụm to, trên cánh môi khô khốc lập tức dính một chút vụn màn thầu, khô khô tựa hồ rất khó nuốt xuống.
Cố Vân Đông nhìn đến cảm giác yết hầu của mình cũng bị nghẹn lại, đặc biệt còn nhìn đến một mẩu màn thầu nhỏ hắn làm rớt trên mặt đất, nện ở trên đất thế nhưng tạo một cái hố nho nhỏ.
Cố Vân Đông: “…” Đó là có đến bao nhiêu khô khan a, ăn xong rồi có thể tiêu hóa sao?
Nàng không khỏi nuốt nuốt nước miếng, phía sau lại truyền đến tiếng bước chân vội vàng của Đổng thị.
“Vân Đông, nhà thẩm không có thứ gì tốt, đây là chút đồ ăn của nhà thẩm, ngươi lấy về ăn đi.” Trong tay nàng còn cầm thêm một cái rổ đi ra, vừa ngẩng đầu, liền nhìn đến Thiệu Thanh Viễn ở cách vách.
“Là Thanh Viễn a, ngươi hôm nay không đi ra ngoài sao? Sao lại ăn màn thầu, hôm nay trời lạnh thế sao lại ăn màn thầu được? Buổi tối nhớ tới nhà thẩm ăn nha.”
Đổng thị cùng Thiệu Thanh Viễn tựa hồ như rất quen biết, nói chuyện tùy ý rất nhiều.
Thiệu Thanh Viễn lại ở trước mặt Cố Vân Đông cắn một ngụm màn thầu khô khốc, thanh âm lãnh đạm: “Không được, ta vội đi.” Hắn nói xong liền rời đi.
Cố Vân Đông muốn hỏi hắn một chút xem hắn có uống nước không, nhưng chưa kịp hỏi thì người cũng đã biến mất không thấy.
Đổng thị vừa quay đầu lại, nhìn thấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nong-mon-truong-ty-co-khong-gian/297999/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.