Nghe nói cùng ngày khâm sai đại nhân đến Vĩnh Ninh phủ, ông trời liền đột nhiên cho mưa xuống, mưa suốt ba ngày ba đêm.
Đất đai khô cằn được tắm nước, nhìn bầu trời xám xịt mà bá tánh hoan hỉ hô to, phảng phất như thấy được ánh rạng đông, một đám đều nói đây là trời giáng điềm lành, nói rõ tân hoàng chính là một minh quân, được ông trời chiếu cố.
Cố Vân Đông còn ở Tuyên Hòa phủ, còn không biết tin tức huyên náo ồn ào bên kia. Mà dù có biết, nàng cũng không để bụng.
Giờ phút này nàng đang đứng trước bảng thông báo ở cửa thành, nhìn thông cáo vừa mới được dán lên, hơi hơi nhíu mày.
Bố cáo này là về lưu dân chạy nạn các nàng, Vĩnh Ninh phủ đã có lương thực cứu tế cùng ngân lượng, bạo loạn đã được bình ổn, trật tự chậm rãi khôi phục, bọn họ cũng tự nhiên muốn trở về.
Phàm là người trở về, phủ nha đều sẽ cấp cho một khoản phí nhất định, hưởng ba năm miễn chinh.
Đương nhiên, không quay về cũng được, lưu dân sẽ ở nơi được an trí, hộ tịch phải đến nha môn đăng kí thêm một lần nữa. Những người này sẽ không được hưởng đãi ngộ ba năm miễn chinh, cũng không được nhận bạc.
Hơn nữa địa phương được an trí cũng phải nhìn vào vận khí của ngươi, trên cơ bản sẽ không được ở thành trấn quá phồn hoa giàu có, thậm chí thôn trang tốt hơn một chút cũng không có. Đồng ruộng cũng không được phân cho ngươi, nhiều nhất cũng chỉ cho ngươi hai mẫu đất hoang chính mình tự
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nong-mon-truong-ty-co-khong-gian/297971/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.