Vừa nói, Cố Vân Khả giống như nhớ lại hương vị kia liếm liếm môi, ngay sau đó nuốt nuốt nước miếng.
Cố Vân Đông không nghĩ tới nàng cư nhiên còn nhớ rõ, lúc ấy nàng ngủ đến mơ mơ màng màng, còn tưởng rằng nàng không có ấn tượng gì đâu.
Phải tìm cái cớ để lừa tiểu nha đầu này một chút mới được.
Nhưng mà không đợi đến nàng mở miệng, tiểu cô nương lại ngoan ngoan ngoãn ngoãn nói, “Ca ca, vậy ngươi, vậy ngươi tối hôm qua nằm mơ, mơ thấy cái gì ăn ngon?”
“Ta cũng không mơ thấy cái gì, tiểu muội, vậy đêm nay lúc ngươi lại mơ thấy cái thứ nước ngọt ngọt kia có thể hay không phân cho ta uống nữa, ta cũng muốn uống, ta cũng muốn đi đến trong mộng của ngươi.” Cố Vân Thư vẻ mặt thận trọng, lôi kéo tay nhỏ của nàng thực chân thành khẩn cầu.
Cố Vân Khả vội không ngừng gật đầu, “Được, cùng nhau uống.”
Một bên Dương thị lau lau nước miếng, “Ta cũng muốn uống.”
“Ân, mang cho nương, còn có đại tỷ, đều uống, thật sự là uống rất ngon.” Tiểu cô nương đôi mắt đều cong thành trăng khuyết, không biết có phải hay không bởi vì hai ngày nay có thể ăn no, nàng so với ngày hôm qua tinh thần tốt hơn nhiều. “Nếu là mơ thấy thịt, thì càng tốt.”
Cố Vân Đông, “……” Ngươi thật đúng là dám nghĩ.
Nàng xoa xoa thái dương ngồi dậy, bên kia nghe được động tĩnh Cố Vân Thư lập tức đi tới, “Đại tỷ ngươi tỉnh?”
“Mấy giờ rồi?”
“Giờ Tỵ.”
Cố Vân Đông có chút kinh ngạc, đã chín giờ rồi, trách không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nong-mon-truong-ty-co-khong-gian/278646/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.