Cố Vân Đông đột nhiên mở bừng mắt, đi đến bên ngoài viện.
Mặt tường không cao lắm, góc tường vừa lúc có một cái chum tương, mặt trên còn có một ván gỗ.
Cố Vân Đông chậm rãi dẫm lên, lộ ra non nửa cái đầu nhìn về phía ngoài tường.
Liền thấy dưới ánh trăng có hai đại nam nhân, trong đó có một người đè thấp thanh âm nói: “Ngươi nhỏ giọng chút, đừng đánh thức bọn hắn.”
Một người khác xoa xoa chân, “Ta nào biết nơi này có tảng đá, không phải chỉ là không cẩn thận vướng một chút thôi sao?”
Cố Vân Đông hơi híp híp mắt, cục đá này là nàng đặt. Trừ bỏ nó, cạnh cửa còn có một cây gậy chắn ngang. Cũng may nàng có phòng bị, bằng không thật đúng là không thể nhanh như vậy nghe được động tĩnh.
Hai người này lén lút là muốn làm cái gì?
Nàng trong lòng cân nhắc, hai nam nhân kia vừa lúc nghiêng người, lộ ra chính diện khuôn mặt.
Cố Vân Đông sắc mặt đột nhiên biến đổi, nàng là kế thừa kí ức của nguyên chủ. Trong trí nhớ, buổi sáng vừa mới gặp qua hai khuôn mặt này.
Lúc ấy còn chưa cùng người Cố gia tách ra, trên đường đi Cố Đại Hà không cẩn thận đụng vào bọn họ. Lúc ấy hai người ánh mắt hung ác, giống như lang sói thấy con mồi, khiến cho nhân tâm kinh sợ.
Cố Đại Hà lúng túng liên tục xin lỗi, hai người kia hung hăng đạp chân Cố Đại Hà rồi mới rời đi.
Chỉ là trước lúc rời đi, Cố Vân Đông rõ ràng thấy được từ trong mắt bọn họ không có ý
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nong-mon-truong-ty-co-khong-gian/278642/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.