“Cầm lấy mấy thứ này, rồi cút đi”
Một cái túi được ném trên mặt đất trước mặt Cố Vân Đông, túi mở rộng, bên trong chỉ có mười mấy củ khoai tây nhỏ khô quắt.
Cố Vân Đông dựa vào tảng đá lớn phía sau, sắc mặt vàng vọt, cả người vô lực. Nàng ngẩng đầu, đối phương chính là một phụ nhân có khuôn mặt khắc nghiệt.
Nàng rốt cục cũng rõ ràng tình cảnh trước mắt - nàng xuyên không rồi, từ mạt thế tang thi hoành hành đi tới Đại Tấn quốc, xuyên đến trên người một tiểu nông nữ mười ba tuổi trùng họ trùng tên. Có cha có mẹ, còn có một đôi đệ muội.
Hoằng khánh năm mười bảy, Vĩnh Ninh phủ thiếu thốn nước dẫn tới ruộng đồng khô cằn không ai canh tác thu hoạch, bá tánh không thể tiếp tục sinh sống, rất nhiều lưu dân bắt đầu hướng phụ cận châu phủ đi tìm sinh cơ. Mà cả gia đình bọn họ, hiện giờ đang trên đường rời Vĩnh Ninh phủ cũng được hơn nửa tháng.
Người mang theo vẻ mặt bố thí ném khoai tây cho nàng trước mặt này, chính là nãi nãi sau* của nguyên chủ Triệu thị. Bên cạnh còn có hai nhà nhị thúc tam thúc mười mấy nhân khẩu, tất cả đều lạnh nhạt nhìn bọn họ một nhà bốn người bị đuổi ra khỏi đội ngũ chạy nạn.
(*Nãi nãi sau: bà nội kế, mẹ kế của cha)
Trên người Cố Vân Đông không có một chút sức lực, do cơ thể bị đói lâu, đầu cũng đang trong trạng thái choáng váng, đến cả ngồi thẳng người cũng làm không được. Nàng dịch chuyển tầm mắt, không để ý tới Triệu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nong-mon-truong-ty-co-khong-gian/278636/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.