Nói xong, tiểu bằng hữu Liễu Dật liền đi nhanh tiến lên, chắp tay sau lưng như một ông cụ non mở miệng, “Trận đầu chúng ta chọn chơi cờ, ta tới so.”
Dịch Tuấn Khôn đem bàn cờ ra, đặt ở trên đài cao.
Đông Nghĩa thư viện không dị nghị, để Liễu Dật tự mình chọn đối thủ.
Liễu Dật nhìn một vòng, cuối cùng chỉ vào người đang đứng cuối cùng, “Chọn hắn đi.”
Phu tử đã nói qua, người chơi cờ giống nhau đều phải trầm ổn, chịu được áp lực, chậm rãi cân nhắc để bố trí cạm bẫy trong đó. Nếu không một bước sai sẽ thua hết cả bàn cờ, bởi vậy sau khi Liễu Dật nhìn một vòng, liền chọn người thoạt nhìn có tính tình nóng nảy nhất.
Người nọ cũng chắp hay tay sau lưng, đi ra khỏi đội ngũ đứng lên đài.
Hắn cùng Liễu Dật thi lễ với nhau, sau đó ngồi vào hai bên bàn cờ, một người cầm cờ đen, một người cầm cờ trắng, coi như trọng tài là vị giáo dụ kia.
Loại sự tình chơi cờ này, thắng chính là thắng, tác dụng chủ yếu của trọng tài chỉ là để quan sát không cho ngươi đi lại hoặc là tiêu phí quá nhiều thời gian để ra một nước cờ.
Bất quá nơi này đều tự xưng là văn nhân, trên mặt tự nhiên muốn đánh bóng mình, sẽ không làm ra cái chuyện xấu như xin đi lại nước cờ này.
Liễu Dật trong lòng có chuẩn bị, nhưng hắn không dự đoán được đối phương thế nhưng chỉ vừa mới qua ba mươi phút liền nhận thua.
“Ta ở trên phương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nong-mon-truong-ty-co-khong-gian/2194956/chuong-374.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.