Nam nhân trung niên sắc mặt xanh mét, trừng mắt nhìn hai người Thiệu Thanh Viễn nói, “Các ngươi, các ngươi biết ta là ai không?”
“Vậy ngươi biết chúng ta là ai không?” Cố Vân Đông từ trên càng xe nhảy xuống, một bộ dáng ngạo nghễ không ai bì nổi.
Biết ta là ai không? Lời này ai mà nói không được?
Nam nhân trung niên lại rất sửng sốt, cẩn thận nhìn nhìn quần áo của nhóm người Cố Vân Đông, thấy quần áo cũng thực bình thường, cũng không giống như là người có quyền có thế.
Nhưng khí thế của hai người đứng đầu này, lại làm cho người ta cảm thấy không thể khinh thường.
Đủ tự tin như vậy, chẳng lẽ chỗ dựa cũng rất lợi hại?
Nam tử trung niên họ Chu, nguyên bản là phú thương của Khánh An phủ, sau khi Khánh An phủ rối loạn, mắt thấy sinh ý xuống dốc không phanh. Cố tình chỗ dựa của hắn lại bị điều tới Tuyên Hòa phủ, liền cũng dứt khoát mang theo cả nhà dời đến Tuyên Hòa phủ. Vị trí của bọn họ hiện tại lệ thuộc với Khánh An phủ, hiện tại hắn trừ bỏ quen biết một ít bằng hữu ở ngoài, chỗ dựa, thật đúng là không ở nơi này.
Chẳng lẽ mấy người này ở Khánh An phủ có người chống lưng?
Chu Đại Phú trong lòng cân nhắc, có chút không xác định được.
Đúng lúc này A Phong cưỡi ngựa mang theo Chu Tiểu Tuấn đã khóc đến mức xỉu lên xỉu xuống trở về.
Tiểu hài tử xác thật là được cứu về rồi, nhưng lại bị sợ hãi không hề nhẹ, mới vừa được ôm xuống ngựa, hai chân liền mềm nhũn ngã lăn trên mặt đất.
A Phong nhìn mấy người A Hải cùng xa phu bị trói, sắc mặt tức khắc liền thay đổi, lập tức muốn rút đao.
Cố Vân Đông lại không biết từ khi nào lại đi ra từ phía sau xe ngựa của Chu Đại Phú, kề một thanh chủy thủ ở trên cổ hắn, liếc nhìn A Phong một cái. Người trước tức khắc dừng tay, thuận tiện bị A Miêu cầm dây thừng cấp trói lại.
Chu Đại Phú trừng mắt nhìn chủy thủ đang đặt trên cổ mình nơm nớp lo sợ, rốt cuộc ý thực được chính mình đã thành thịt trên thớt, thanh âm lập tức liền mềm xuống, “Hai vị, có chuyện gì hảo hảo nói. Chuyện này xác thật là nhà chúng ta sai, chúng ta xin lỗi, cấp hai vị bồi thường, các ngươi nói một con số đi, được không?”
Cố Vân Đông nhướn mày, Chu Đại Phú cảm nhận được thái độ của nàng biến hóa, vội vàng nói, “Các ngươi xem, nhi tử của ta làm chuyện sai, nhưng các ngươi cũng đã trả thù lại, ngươi xem hắn hiện tại cũng đã sợ tới mức không nói nên lời, như thế nào tính cũng huề nhau đúng hay không?”
Mọi người liền nhìn về phía Chu Tiểu Tuấn, trên người hắn tất cả đều là đất, là một hài tử chừng mười tuổi, đại khái trước nay cũng chưa từng cảm nhận được cảm giác cận kề cái chết như thế này, sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, tay chân đều run rẩy, giáo huấn xác thật rất tàn nhẫn. Nhưng Cố Vân Đông một chút đều không hối hận, đây là hắn tự tìm. Nếu không phải là nàng đủ bình tĩnh, nếu không phải Thiệu Thanh Viễn không màng tất cả cứu nàng, chỉ sợ lúc này nàng đã sớm bị ngã ngựa rồi bị dẫm đạp mà chết.
Gậy ông đập lưng ông mà thôi.
“Ta cảm thấy ngươi hẳn là phải cảm tạ chúng ta, đã giúp ngươi giáo dục cho nhi tử ngươi một chút.” Người này ngay từ đầu chính là không cho là đúng, tuy rằng cũng là xin lỗi, nhưng thành ý lại rất có lệ.
Nếu không lại như thế nào sau khi làm chuyện sai, còn đem bọn người A Miêu đánh thành dáng vẻ kia?
Chu Đại Phú lúc này chỉ có thể nịnh nọt cười nói, “Cô nương nói phải, vậy ngươi xem việc này…”
“Đương nhiên là bồi thường, không chỉ là bồi thường cho ta, còn phải bồi thường cho bọn họ, bọn họ đã bị các ngươi đánh đến không nhẹ.” Cố Vân Đông chỉ chỉ mấy người A Miêu. Chu Đại Phú liên tục gật đầu, “Nhất định nhất định.”
Lần này hắn trực tiếp móc ra hai ngàn lượng bạc, “Lần ra ngoài này, ta mang cũng không nhiều lắm, cô nương đều cầm đi, đến tiệm thuốc mua cao thuốc tốt nhất bôi tay, đảm bảo một chút sẹo cũng sẽ không lưu lại.”
Cố Vân Đông duỗi tay cầm bạc, lúc này mới đem chủy thủ dịch khai.
“Ta nhận tiền bồi thường này, bốn người bọn họ, ngươi tự mình thương lượng tiền bồi thường với họ đi.”
Chu Đại Phú, “…”
Mấy người A Miêu lập tức xông tới, chờ đến khi nhận được phần bồi thường, lúc này mới hoan hỉ ngồi lên xe la.
Bọn họ vừa đi, sắc mặt Chu Đại Phú liền đột nhiên trầm xuống dưới, nhìn hai tên hộ về vô dụng kia liếc mắt một cái, cuối cùng lại quay ngoắt đầu mắng Chu Tiểu Tuấn một tràng, “Ngươi nói ngươi mỗi ngày trừ bỏ gây rắc rối còn sẽ làm gì? Lớn như vậy rồi ngươi có thể hiểu chuyện một chút được không? Đều là bị nương ngươi sủng hư rồi.” Chu Tiểu Tuấn nguyên bản còn có chút hoảng hốt, mới vừa trải qua sự tình như vậy, trong lòng đã ủy khuất muốn chết, kết quả cha hắn còn không quan tâm mà mắng hắn, đương trường liền tạc.
“Ngươi còn không biết xấu hổ mà mắng ta? Nếu không phải ngươi nạp lão bà họ Cố kia làm thϊếp, nương sẽ tức giận đến mức trở về nhà mẹ đẻ sao, chúng ta cũng không cần tới đón người, càng sẽ không gặp được mấy tên sát tinh kia, này hết thảy đều là ngươi sai.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]