Bởi vì nghi phạm quan trọng là Lưu quản gia vẫn chưa có mặt, nên cuộc thẩm vấn tạm dừng, nhưng vẫn chưa có kết thúc, mọi người chỉ nghỉ ngơi tại chỗ. May mắn là trước đó đã suy xét đến thời tiết hôm nay, thời điểm lên công đường đã cho mỗi người một cái dù nên đám người Lâm Trạch không bị phơi nắng, dù sao thì thời tiết cũng không gay gắt đến như vậy, nhưng trời vẫn nóng. Các bá tánh vây xem không có chỗ che nắng cũng không sao, tốp năm tốp ba chiếm ở vị trí tốt, kêu một người trở về lấy dù và nước là được. Dù sao vài thập niên khó có được một lần 'phố xá sầm uất thẩm tội' nên không thể bỏ lỡ được, xem xong có thể bàn tán thật lâu. Lâm Trạch cũng lường trước được tình huống này, nên ngoại trừ màn thầu vào buổi sáng, hắn còn cố ý nhờ Hà Hướng Phong chuẩn bị dù che nắng và nước cho thôn dân tới chứng kiến, có thêm lương khô và trái cây phòng khi đói bụng. Cũng không phải vật đáng giá gì, chỉ là đồ ăn bình thường, nhưng lại làm người khác có cảm giác ấm áp và tri kỷ. "Ai nha, Lâm Trạch còn chuẩn bị lương khô cho chúng ta nữa nè, ta đã nói đứa nhỏ tốt mà, là đứa nhỏ mà chúng ta nhìn lớn lên đó......" "Đúng vậy đúng vậy, Lâm Tam Quý rất trung thực, sao Lâm Trạch có thể kém được, đứa nhỏ đáng thương......" Thôn dân có ai khát nước thì tự đến lấy uống, căn bản không cần giải thích gì cả, mọi lời hay đều từ tâm mà phát ra, sau đó bàn bạc với nhau Thôn dân đi theo Lâm Trạch đều biết rõ chuyện của hắn, so với người ở huyện Thanh Sơn chỉ biết được tin tức thẩm vấn từ công đường, bọn họ cảm thấy Lâm Trạch thật sự rất oan uổng. Thôn dân đi theo Lâm Trạch thì một lòng cảm khái, người ở huyện Thanh Sơn bên kia thì tò mò muốn biết vì sao những người này được đối xử đặc biệt. Kết quả là hai bên nhanh chóng cùng giao lưu chia sẻ. "Ủa, các ngươi từ đâu tới? Sao các ngươi có đồ ăn mà chúng ta không có?" "Chính là nó, sao không phát cho chúng ta vậy......" Các bá tánh xem náo nhiệt cũng không phải tham lam gì, cùng là người bình thường đồng thời là người xem, bọn họ được phát đồ ăn đồ uống, bản thân mình lại không có, cảm thấy bất mãn không thể giải thích được. Nếu không phải Hà Hướng Phong mặc quần áo giống như bá tánh bình thường, bọn họ còn tưởng là do quan phủ phát cho, sao phát đồ ăn lại không phát hết, lại chừa bọn họ ra! "Chúng ta đến từ trấn Nam Dương, tới giúp Lâm tú tài chứng kiến, Lâm tú tài là người rất tốt, suy xét chúng ta là cùng thôn liền chuẩn bị đồ ăn đồ uống cho chúng ta, thời tiết thì đúng chuẩn lun, Lâm tú tài nghĩ rất chu đáo......" "Ta nói cho các ngươi biết, Lâm tú tài này rất đáng thương, trước kia hắn đọc sách rất lợi hại, mười hai tuổi liền thi đậu đồng sinh, nếu không phải do chuyện xấu của mẹ của hắn, không đúng, là mẹ kế mới đúng, chắc chắc Lâm tú tài hiện tại đã thi đậu cử nhân......" "Đúng đó, Trần Thục Cúc kia đúng là mụ xấu xa, chính là loại mẹ ghẻ hay làm hại con kế, mất công Lâm tú tài rộng lượng, bị nhiều ủy khuất như vậy còn tha thứ cho mụ ta." Được ánh mắt hâm mộ vây quanh, thôn dân ở trấn Nam Dương có cảm giác đặc biệt tự hào khoe ra, thuận tiện phổ cập tri thức cho người tò mò về chuyện Lâm Trạch. Hiện tại mọi người đều đã nhìn ra được, Lâm Trạch thật oan khất khi mang tiếng xấu mấy năm nay, bọn họ đều ủy khuất thay hắn. Công đường đang thẩm vấn không phải là lúc cho bọn họ nói chuyện, hiện tại đang nghỉ ngơi nên mọi người tự nhiên nói chuyện thoải mái. Vì vậy, dưới sự phổ cập tri thức của thôn dân ở trấn Nam Dương, người xem náo nhiệt ở huyện Thanh Sơn nhanh chóng rơi vào trận tuyến. Quá oan uổng, Lâm tú tài này thật sự oan uổng! Quá đáng thương, Lâm tú tài này rất đáng thương! Đáng giận, Trần thị kia thật sự đáng giận! Lâm Kiến Văn cũng không phải thứ tốt, làm bộ làm tịch! Mặc dù các bá tánh không có văn hóa gì, nhưng chỉ số thông minh của bọn họ không có thấp, chuyện của Lâm Trạch so với tưởng tượng càng động trời hơn nhiều. Ngoài ra, Hà Hướng Phong và Trịnh Tiểu Lạc thỉnh thoảng nói vài câu với mọi người, sự chú ý và giá trị thù hận của mọi người đều tập trung vào Lâm Kiến Văn. Lâm Kiến Văn nhìn bề ngoài là huynh hữu đệ cung*, thật chất bên trong là lòng dạ hiểm độc, nếu gã thật tình kính trọng huynh trưởng, thời điểm mẹ ruột hãm đại ca sao gã không ngăn cản lại, xong việc rồi mới thả ngựa sau pháo*, giả tạo! Huynh hữu đệ cung*(兄友弟恭): Anh em hòa mục thân ái tôn kính lẫn nhau. Thả ngựa sau pháo*(放马后炮): việc xảy ra rồi mới hành động hoặc mới nói, chẳng có tác dụng gì cả. Từng âm thanh nghị luận truyền vào bên trong, Lâm Kiến Văn thật sự có cảm giác hộc máu. Lâm Trạch làm việc không theo lẽ thường, vì đạt được mục đích không hề tính toán chi li, không sợ tốn tiền chỉ cần được việc mà thôi, quan trọng nhất vẫn là diễn xuất của Lâm Trạch, so với gã càng cao tay hơn và nhận được đồng tình nhiều hơn, cảm giác đẳng cấp không chỉ dựa vào gương mặt. Cái này gọi là gì nhỉ? Gọi là thau đồng gặp được vương giả sao? Hắn xem như đã biết, hôm nay Lâm Trạch không phải tới đấu với Ngụy gia, căn bản chính là làm chết hắn. Lúc phân gia còn nói cái gì về sau không cần so đo hiềm khích trước đây, khốn khiếp, tên hỗn trướng còn nhớ ở trong lòng...... Bên kia, mặc dù Ngụy Hồng Trương tạm thời không bị bàn tán tới, nhưng sắc mặt cũng không tốt lắm. Ngày đó, nghe được tin Lâm Trạch muốn tới nha môn để lật lại bản án, hắn liền đưa một phong thư cho Vương huyện lệnh, hắn đương nhiên là hy vọng Vương huyện lệnh đem chuyện này áp xuống, cho dù chuyện của con gái không trách bọn họ làm sai, nháo đến mọi người đều biết đối với thể diện của Ngụy gia không có chỗ tốt. Nhưng không ngờ Lâm Trạch lại tàn nhẫn như vậy, đập nồi dìm thuyền*, tạo sức ép lớn đến mức làm cho huyện lệnh thăng đường xử án, hơn nữa là 'phố xá sầm uất khai thẩm', không chừa một con đường sống nào. Đập nồi dìm thuyền*: dùng để ví sự quyết tâm rất quyết liệt khi làm việc gì đó. Đến nỗi Vương huyện lệnh, ánh mắt nhìn Lâm Trạch đầy sự phàn nàn pha lẫn sự phức tạp...... Mỗi người đều có suy nghĩ khác nhau, Lâm Trạch ngồi vững như núi, từ trước đến nay hắn luôn là người bình tĩnh, tùy ý làm địch nhân tức giận đến dậm chân. Đối mặt với vài ánh mắt phức tạp và sắc bén như lưỡi dao, Lâm Trạch vẫn luôn mỉm cười đối đãi, nhân tiện được voi đòi tiên đưa ra ý kiến "Vương đại nhân, phu lang của ta thân thể không tốt, có thể xin cho em ấy một cái ghế để nghỉ ngơi được không?" "Không có trường hợp đặc biệt nào ở công đường, cậu ta là thường dân, còn là ca nhi, đâu có lí do gì cho cậu ta ngồi ở trong công đường....." Vương huyện lệnh nhăn mặt, trong lòng cảm thấy tên tiểu tử này không biết điều gì hết. "Không sao đâu, thưa đại nhân, ta có công danh tú tài trong người, dựa theo luật pháp ta có thể không quỳ, trong tình huống đặc thù còn có thể ngồi xuống. Hiện tại ta đem đãi ngộ này nhường cho phu lang của mình, thỉnh đại nhân thành toàn, thân thể phu lang của ta thật sự suy yếu, đứng lâu sẽ té xỉu." Lâm Trạch dùng vẻ mặt chân thành mà thỉnh cầu. Chương Tụ người tùy thời sẽ ' té xỉu ' mặt đỏ lên, nhìn ánh mắt hâm mộ của mọi người xung quanh, lại nhìn tay của người nào đó đang ôm eo của mình, cậu vừa xấu hổ vừa giận dữ muốn chết đi, hắn đúng là không đứng đắn, mọi nơi mọi lúc đều lưu manh được! Nhưng hành động lại phối hợp ăn ý với nam nhân của mình. Dứt khoát dựa vào người Lâm Trạch, như mong muốn của Lâm Trạch, Chương Tụ đáng thương hề hề hô một tiếng "Tướng công, ta chóng mặt......" "Dựa vào người của tướng công đi, huyện lệnh đại nhân sẽ sai người lấy ghế cho em, sớm đã nghe nói Vương huyện lệnh công chính liêm minh, yêu dân như con, chúng ta đã gặp được một vị quan tốt." Lâm Trạch biểu tình đau lòng ôm lấy phu lang nhà mình, nhẹ nhàng an ủi, nhân tiện vuốt mông ngựa một cái. Vương huyện lệnh bị ánh mắt nóng rực của mọi người nhìn đến, cố gắng áp chế lời ngọa tào* ở trong lòng, mỉm cười Ngọa tào*(卧槽): Đồng âm với cụm từ "Ta thao", một câu mắng chửi thô tục được cách thức hóa để không bị [hài hòa], trong tiếng Việt mình thì đồng nghĩa với "ĐM" vân vân... "Một khi đã như vậy, người đâu, lấy cái ghế cho Lâm phu lang đi...... Lâm tú tài thật sự ái phu đến cực điểm, làm người thán phục." Câu cuối nghe giống như một lời khen nhưng thực ra lại là một câu ghét bỏ. Thời đại này lấy nam nhân làm đầu, quy củ đặc biệt khắt khe, phàm là nam nhân có quyền thế đến đâu, trong lòng yêu thương nương tử phu lang cũng sẽ không thể hiện ra bên ngoài, nếu không sẽ bị người khác nhạo báng là không có tiền đồ, phu lang đứng đắn cũng không dám làm chuyện quá thân mật với tướng công, sợ bị người khác bàn tán là hồ ly tinh. Nhưng hai phu phu Lâm Trạch đều là người kỳ lạ. Một người là đến từ hiện đại có tư tưởng bất đồng, một người là khó khăn lắm mới gặp được người mình thích, quy củ gì đó cũng không quan trọng bằng tình cảm ân ái của hai phu phu. "Đại nhân nói đúng, phu lang ta vừa hiền huệ vừa thông minh, Lâm Trạch thương em ấy là đúng, đại nhân chớ có khen thưởng, tiểu sinh bất tài, sẽ kiêu ngạo, hắc hắc......" Lâm Trạch nói một cách rất khiêm tốn, cười đến vô cùng khoe khoang. Khóe miệng Vương huyện lệnh giật giật. Chương Tụ trộm nhìn đến cằm của Lâm Trạch, khóe miệng cười ngọt ngào, tay nắm chặt lấy góc áo Lâm Trạch, dùng động tác nhỏ đó biểu đạt quyền sở hữu của mình, đây là tướng công của cậu, là nam nhân của cậu. "Ai, Lâm tú tài này thật sự khác biệt, yêu thương một ca nhi nhiều như vậy......" Mọi người xem đến không khỏi cảm thán. Đặc biệt là cô nương và ca nhi trẻ tuổi, ánh mắt muốn bao nhiêu hâm mộ thì có bấy nhiêu hâm mộ. Hà Hướng Phong và Trịnh Tiểu Lạc lui vào trong góc, ôm bụng cười như điên, sao trước kia bọn họ không phát hiện Lâm Trạch hài hước như vậy, ha ha ha...... ********** Với việc Lâm Trạch 'tú ân ái' đã điều chỉnh bầu không khí, mặc dù thời tiết trên đầu có hơi nóng, nhưng mọi người xem náo nhiệt hôm nay cũng không cảm thấy khó chịu. Ngược lại, tâm tình của mọi người tốt vô cùng, bọn họ rất tò mò về chân tướng của vụ án, cùng với tài năng của Lâm Trạch. Chủ yếu là thời đại này hiếm có phu phu nào ân ái ở bên ngoài, Lâm Trạch nói chuyện lại dí dỏm, đặc biệt là kiểu ' lão tử biết ý nghĩ của ngươi nhưng lão tử chính là không nghe ', thật sự làm người xem đến hứng thú mới lạ. Cho đến khi nghe thấy tiếng roi thúc ngựa, rốt cuộc bổ khoái cũng đưa Lưu quản gia đến để tiếp tục thăng đường thẩm vấn, mọi người vẫn còn chưa đã thèm. Đương nhiên, mọi người thấy hứng thú nhất vẫn là chân tướng vụ án. Xét cho cùng, vai chính của vụ án là con gái của một phu tử nổi tiếng, một người thì có công danh tú tài, thân phận của hai người đều không tầm thường, vụ án lại khúc chiết không thôi, hàm oan nhiều năm, đối với người cổ đại không có nhiều hoạt động giải trí mà nói, thật sự là chuyện rất đáng để bát quái và tò mò. Vì vậy, khi nghi phạm then chốt Lưu quản gia được dẫn ra, tất cả mọi người đều mở to mắt và tập trung theo dõi. "Tham kiến Huyện lệnh đại nhân, tiểu dân Lưu Hữu Điền đã gặp qua đại nhân." Lưu quản gia Ngụy phủ là người trung niên hơn bốn mươi tuổi, ngũ quan bình thường, dáng người mũm mĩm, nhưng mắt phiếm tinh quang, so với hạ nhân kia vừa lên công đường liền sợ tới phát run thì bình tĩnh hơn nhiều. Lâm Trạch nhìn chằm chằm Lưu Hữu Điền, ngón tay gõ gõ hai lần, liền mỉm cười.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]