Chương trước
Chương sau
Quách viên ngoại phái người đi vào hậu viện dò hỏi, gã sai vặt nhanh chóng trở lại trả lời.
Nếu là trường hợp khác, nhóm phu nhân, phu lang kiên quyết không cho nam nhân xa lạ thản nhiên nhìn mình, nhưng hôm nay thì khác, các tú tài ở tiền viện cũng không phải người xa lạ, chính là tướng công của bọn họ.
Ngoài ra, hôm nay bọn họ đến dự yến tiệc của Quách phu nhân là vì giành vị trí cho tướng công làm tiên sinh của tiểu công tử Quách gia, bọn họ phải là người nổi bật nhất, phải trổ hết tài năng để cho tướng công có thêm thể diện.
Xem! Nhất định phải xem!
Dù sao trấn Nam Dương này cũng không phải là nơi quá quyền quý coi trọng quy củ. Các vị phu nhân, phu lang này ngày thường thiếu cơ hội làm mình nổi bật, hiện tại rất vui vẻ để cho nhóm tướng công đến xem.
Nhưng mà suy xét đến nam nữ khác biệt, một đám nam nhân không thể đến quá gần, bọn họ được ngăn cách bởi tấm bình phong mờ ảo.
Trong lòng Lâm Trạch rất muốn trào phúng ra, cái quy củ này đúng là cổ hủ quá mức.
Vừa rồi Hà Hướng Phong rời đi trước để đi làm sự tình, cho nên hiện tại vẫn chưa trở lại. Lâm Trạch cũng không thân cận với những học trò khác, liền mặt dày đứng bên cạnh Quách viên ngoại, làm Ngụy phu tử đứng bên kia rất là khó chịu.
Lâm Trạch giả vờ không nhìn thấy vẻ mặt khó coi của Ngụy Hồng Trương, hết lần này đến lần khác mỉm cười về phía đối phương, làm Ngụy Hồng Trương tức giận muốn nội thương.
Đương nhiên, so với Ngụy Hồng Trương, Lâm Trạch cảm thấy hứng thú nhất vẫn là phu lang của hắn. Lực chú ý liền phóng tới hình dáng phu lang bên tấm bình phong kia.
Bọn họ vừa đến tiền viện trong chốc lát, yến hội bên hậu viện cũng vừa mới bắt đầu.
Quách phu nhân vốn xuất thân là tiểu thư nhà giàu, tính tình đoan trang cùng bản lĩnh, lại thông thạo chủ trì các loại yến tiệc như thế này. Sau khi tiếp đón xong, bà luôn quan sát các vị phu nhân, phu lang đến dự yến tiệc
Bởi vì tú tài có giàu có nghèo, cho nên người ở trong hậu viện không giống như các diễn viên trong trí nhớ của Lâm Trạch, đều là những phu nhân ăn mặc lộng lẫy, trang điểm hoa lệ.
Trừ bỏ một số người ăn mặc hoa lệ, phần lớn các vị phu nhân, phu lang đều ăn mặc rất bình thường. Có thể thấy được, phần lớn các tú tài ở trấn Nam Dương có xuất thân từ những người bình thường.
Chương Tụ mặc quần áo mới làm từ vải bông, vậy liệu này cũng không tính là mất mặt. Hôm nay Trịnh Tiểu Lạc cũng cố ý mặc quần áo mới, hai người đều có lá gan của nghé con mới sinh không sợ cọp, tuy đến từ nông thôn nhưng lại không hề nao núng.
Chỉ là, có rất ít tú tài cưới ca nhi làm chính thê, hôm nay chỉ có mấy ca nhi đến tham dự, cho nên rất dễ nhìn thấy ở trong đám người.
"Quách viên ngoại ngài xem, ca nhi mặc thanh y bên kia chính là phu lang nhà ta A Tụ, người mặc áo vàng bên cạnh chính là bạn tốt của em ấy. Phu lang của ta học chữ không lâu, liền tới đây xem náo nhiệt, đợi chút nữa có xấu mặt mong Quách viên ngoại đừng chê cười, em ấy da mặt mỏng......"
Lâm Trạch là tên hộ thê cuồng ma chính hiệu, vừa nhìn thấy phu lang của mình, liền nhịn không được khoe khoang với người bên cạnh.
Hộ thê cuồng ma: rất thích vợ mình, không phân biệt được phải trái thị phi đúng sai, cưng chiều vợ mình vô điều kiện.
Hơn nữa Lâm Trạch là người hòa đồng, người hiện đại không có khái niệm giai cấp, vừa nhìn thấy Chương Tụ trong đám người, hắn liền lôi kéo Quách viên ngoại nói chuyện với nhau.
Tuy lời nói khiêm tốn, nhưng biểu tình khoe khoang của hắn quá rõ ràng, làm trong lòng các học trò xung quanh khinh bỉ: Cưới ca nhi có cái gì mà hay ho......
Sau khi khinh bỉ xong, bọn họ cũng nảy sinh tâm lý thích thể hiện ra.
Đương nhiên, da mặt của mọi người không dày bằng Lâm Trạch, mọi ý nghĩ đều nghẹn ở trong lòng, bọn họ vừa hâm mộ vừa khinh bỉ hành vi sủng phu của Lâm Trạch, phức tạp không thôi.
Quách viên ngoại không ghét bỏ Lâm Trạch, lấy tính cách hòa khí sinh tài* của thương nhân cười nói với Lâm Trạch vài câu, không có lấy thân phận viên ngoại ra.
Hòa khí sinh tài* là lấy sự chu đáo, chân tình, niềm nở đối xử với khách hàng, để thu hút khách hàng đến với mình.
Nhưng ngay sau đó, Quách viên ngoại liền hối hận đấm ngực giậm chân.
Hắn quá coi thường khả năng 'khoe vợ' của Lâm Trạch, trong mắt tên tiểu từ này, phu lang của hắn chính là kho báu lớn nhất ở trên đời này, còn quý giá hơn bảo bối của các thần tiên trên trời!
"Quách lão gia ngài xem, phu lang nhà ta lớn lên rất là đẹp, tuy làn da không trắng bằng các ca nhi ở trấn trên, nhưng màu da lúa mạch trông rất là khỏe mạnh. Chúng ta là người trong thôn, da không trắng là điều bình thường, chờ ta kiếm được nhiều tiền, ta sẽ cho A Tụ dùng sữa bò để rửa mặt và ngâm mình mỗi ngày, đến lúc đó nhất định sẽ mềm mại ngon miệng......"
"A, nhìn xem, A Tụ nhà ta có phải hay không cười lên rất có mị lực! Còn hai cái răng nanh nho nhỏ kia kìa, quá đáng yêu, ta thật sự không biết lấy bao nhiêu may mắn mới có thể cưới được em ấy, khẳng định là do kiếp trước ta làm chuyện quá tốt mới gặp được bảo bối như thế......"
"Quách viên ngoại, ngài đừng nhìn em ấy chỉ là ca nhi nông thôn, em ấy rất có tài. Nếu không phải xuất thân nghèo khó, em ấy còn giỏi hơn so với ca nhi ở trấn trên, ngài thấy đó, ta mới dạy em ấy học chữ trong một tháng, em ấy nhớ rất kỹ và viết rất nhiều chữ, A Tụ nhà ta thật sự là một thiên tài, chậc chậc chậc."
"......"
Mọi người xung quanh nghe thấy âm thanh của Lâm Trạch đều không khỏi giựt giựt khóe miệng.
Bọn họ đã từng gặp người khoe khoang tức phụ hay phu lang rồi, nhưng chưa bao giờ thấy ai khoe quá đáng như vậy. Hết thiên tài rồi tới bảo bối, dùng câu 'mềm mại ngon miệng' miêu tả phu lang của mình với nam nhân khác cũng không sao hả? Không sợ bị người khác trộm đi sao?!
Bất quá Lâm Trạch 'nghiện khoe vợ' không sợ bị ai trộm đi, ai dám trộm người của hắn, lấy tính tình của hắn, hắn dám làm tất cả mọi chuyện khiến cả đời đối phương muốn sống không được, muốn chết cũng không.
"Phu lang của Lâm lang quan học chữ trong một tháng?"
Quách viên ngoại thật sự chịu không nổi khoe khoang của hắn, nghe đến nổi da gà đầy mình, nhanh chóng bắt một vấn đề khác nói chuyện.
Ngay cả Ngụy Hồng Trương không còn tức giận nữa, nội tâm chỉ hy vọng Lâm Trạch bớt khoe khoang phu lang, tại sao trước kia hắn không phát hiện 'Lâm Trạch' rất là kì lạ!
"Đúng vậy, người trong thôn vì kế sinh nhai ngay cả nữ nhân và ca nhi đều muốn ra ngoài làm việc, nếu không biết chữ thì ở bên ngoài rất dễ bị thiệt. Khi ta đọc sách cũng cho phu lang ta học theo, A Tụ học rất chăm chỉ, trong một tháng cơ bản đã học hết chữ trong quyển ' 3 vạn chữ '......"
Lâm Trạch gật đầu với ngữ khí khoe khoang không hề giảm nửa phần, hắn cảm thấy Chương Tụ học chữ là chuyện rất đáng giá khen ngợi.
Bởi vì học theo cách bính âm, nên tốc độ học chữ của Chương Tụ rất là nhanh, cộng với sự chăm chỉ của bản thân, việc học thuộc lòng ' Tam Tự Kinh ', ' Bách Gia Tính ' và ' Thiên Tự Văn' là không thành vấn đề. Dù sao 3 quyển này cũng hơn 2 vạn chữ mà thôi, chủ yếu là mất thời gian trong cách học bính âm.
Còn để hiểu sâu hơn và vận dụng được thì phải học nhiều hơn, việc học thuộc kiến thức thật sự không khó.
Nhưng chỉ cần trình độ ' nhận thức ' thôi cũng đủ cho mọi người kinh ngạc, phải biết rằng dựa theo tiến độ học tập ở nơi này, phải mất ít nhất là nửa năm mới học xong ' 3 vạn chữ ', đó có thể xưng là thiên tài rồi.
"Nói quá! Làm sao chỉ trong một tháng có thể học xong ' 3 vạn chữ ', thật là nực cười!".
Ngụy Hồng Trương là một người giáo dục chuyên nghiệp, càng không tin vào lời Lâm Trạch nói, tin rằng hắn đang khoác lác, phất tay áo tức giận hét lên một tiếng.
Lúc này Quách viên ngoại cũng có chút hoài nghi lời hắn nói, bởi vì điều này không thể tin được
"Ngụy phu tử, từ lúc rời khỏi tư thục, ta đã biết con đường khoa cử của mình vô vọng. Vì thế, ta liền dốc lòng nghiên cứu vào phương pháp dạy học, một lòng muốn giống như ngài phát huy sự nghiệp giáo dục. Lần này dạy chữ cho phu lang ta bằng phương pháp nghiên cứu của ta, một tháng học xong ' 3 vạn chữ ' không phải là không thể".
Giọng điệu Lâm Trạch mang theo sự nghiêm túc, bộ dáng hiền triết ' ngươi có thể nghi ngờ nhân phẩm của ta, nhưng ngươi không được nghi ngờ năng lực của ta.'
Ngụy Hồng Trương bị nghẹn lại, mọi người đều nói hắn phát triển sự nghiệp giáo dục, hắn không thể phản bác lại mà nói ' ngươi mới không có năng lực, ta không tin! ', làm như vậy mọi người đều nghĩ hắn là một phu tử có lòng dạ hẹp hòi!
Bất kể lời Lâm Trạch nói có phải là thật hay không, lời này rơi xuống, làm ánh mắt của các học trò xung quanh nhìn Lâm Trạch có điểm không giống nhau.
Nếu lời của Lâm Trạch là thật, vậy địa vị của Lâm Trạch ở trấn Nam Dương sẽ sớm thay đổi. Có thể nghiên cứu ra một phương pháp biết chữ nhanh chóng, đây là việc của một đại hiền triết mới có thể làm được, Lâm Trạch thật sự có bản lĩnh này?
Biểu tình của Quách viên ngoại cũng nghiêm túc lên, "Lâm lang quan, lời của ngài là thật sự?"
"Có phải thật hay không, Quách viên ngoại chỉ cần xem màn trình diễn của phu lang ta là được. Thật ra phương pháp học tập này cũng không phải do ta nghiên cứu ra, là ta tình cờ học được từ lão tiên sinh trên đường, lão tiên sinh kia là nhàn vân dã hạc*, hơn nữa ta là một người thích truyền dạy, cho nên ta mới có ý tưởng mở một tư thục tạo phúc cho bá tánh......"
Nhàn vân đã hạc*: là người ở ẩn, nhàn dật tự tại, không cầu danh lợi.
Thái độ Lâm Trạch khiêm tốn, không có chiếm lấy công của người làm ra.
Không có kim cương trong tay huống chi là làm đồ sứ, một lời dối thì cần rất nhiều lời nói dối để lấp liếm vào, sớm hay muộn gì cũng bị phát hiện. Hắn không có lòng tham ôm lấy công lao, hắn chỉ là tiểu nhân vật không cần phải ghi danh vào lịch sử.
Quách viên ngoại rốt cuộc cũng nhìn vào trọng điểm "Vậy, Lâm lang quan thật sự muốn mở tư thục?"
"Còn đang suy nghĩ, còn rất nhiều việc phải chuẩn bị, ngài đừng lo lắng, đến lúc đó phải nhờ đến Quách viên ngoại ghé thăm. Chúng ta trước tiên vẫn nên đi xem nhóm phu nhân, phu lang đi, khó có được hứng thú không thể bỏ lỡ được......."
Lâm Trạch vui vẻ tươi cười, cắt ngang đề tài hấp dẫn đang thu hút người nghe này.
Sự dừng lại đột ngột này, quả thật khiến cho người nghe như bị vuốt mèo cào ngứa ngáy trong lòng. Nhất là tinh thần của Ngụy Hồng Trương, làm sao có thể bình tĩnh được khi có người đoạt sinh ý với hắn?
Mặc kệ người khác hỏi như thế nào, Lâm Trạch chính là cắn chết cũng không nói.
Quách viên ngoại cũng không truy hỏi nữa, chỉ có thể giảm bớt sự tò mò của mình với mọi người lại, tập trung chú ý tới các vị phu nhân, phu lang đang thể hiện sự nổi bật của họ ở phía sau tấm bình phong kia.
Thân là tức phụ, phu lang của tú tài, người nào mà không có tài năng thì không dám tới đây để lộ diện.
Theo như Lâm Trạch phân tích, ngoại trừ một số ít có thành tích học tập tốt từ nhỏ, hầu hết các vị phu nhân, phu lang đều có trình độ học vấn còn thấp, nhưng vẫn tốt hơn so với người thường ở nơi này.
Quách phu nhân ra đề cũng không khó, hai câu đầu tiên có thể nói là rất đơn giản.
Câu thứ nhất, là yêu cầu mọi người viết chính tả Thiên Tự Văn, các phu nhân, phu lang ở đây cũng không có vấn đề gì, Chương Tụ cũng nhẹ nhàng vượt qua, nhưng nét chữ quá xấu vì thời gian học chữ quá ngắn, làm Quách phu nhân đặc biệt 'khắc sâu'.
Câu thứ hai, là yêu cầu mọi người trong nửa nén nhang ngâm một bài văn chương khoảng 300 chữ.
Đây là câu kiểm tra về khả năng ghi nhớ. Xét cho cùng, số lượng văn chương mà người đọc sách cần phải học thuộc là rất lớn, rất khó để học thuộc hết mà không có một phương pháp ghi nhớ nào. Đa số mọi người sẽ có một phương pháp riêng của mình, làm tướng công, bọn họ chắc chắn cũng sẽ dạy phương pháp đó cho tức phụ của mình.
Câu này làm rớt không ít người, có một số người thì trí nhớ không tốt, một số người thì không nghiêm túc học tập, phương pháp ghi nhớ của một số người khác thì dùng không được.
Chương Tụ rất may mắn khi vượt qua câu này, khi cậu mới bắt đầu học chữ, cậu đã được dạy cách nhận biết các kí tự, khi học thuộc lòng các bài văn cần hiểu rõ các nội dung bên trong mới có thể nhớ lâu được.
Cách này là do Lâm Trạch dạy cậu trong lúc học bính âm, hắn cũng dạy cậu một bộ 'phương pháp học tập và ghi nhớ hiện đại', giúp cậu nhanh chóng biết chữ hơn.
Ở thời hiện đại, có rất nhiều nghiên cứu chuyên môn về phương pháp ghi nhớ, cũng có rất nhiều trường mở các lớp đào tạo như vậy. Trong nhà hắn có hai vị có nhiều nhân mạch về phương pháp giáo dục, thời điểm Lâm Trạch học đại học cũng có học qua phương pháp này, phương pháp ghi nhớ này người bình thường ở cổ đại không thể so sánh được.
Dù vậy, trong lòng người khác háo hức nhìn cậu tự làm xấu mặt bản thân, nhưng Chương Tụ vẫn vượt qua được, cậu như con hắc mã phá vây trận địa, làm những người biết cậu là ca nhi ở trong thôn đều không thể tin được.
Các tú tài đứng ở phía sau tấm bình phong càng khiếp sợ hơn, Lâm Trạch nói phu lang của hắn chỉ học trong một tháng!
Chờ đến câu cuối cùng, mọi người đều nhìn chằm chằm vào Chương Tụ, người đã đưa ra kết quả chưa đầy nửa phút, mọi người cùng có một suy nghĩ: Lâm Trạch nhất định là đang nói dối? Nói dối đi?
Còn Lâm Trạch thì nở mày nở mặt, Quách phu nhân này sao có thể đưa ra câu hỏi dễ như vậy cho Chương Tụ, thật là làm người khác ngượng ngùng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.