“Không cần, bản tướng quân tự mình đi đón cháu gái ruột của bản tướng.
” Tưởng Ngạo Thạch vui sướng nói.
“Nhưng mà cơ thể ngài…”“Cơ thể lão tử rất tốt.
” Tưởng Ngạo Thạch trợn mắt tức giận nhìn, giống như ai dám lại nói chuyện cơ thể hắn ta, hắn ta sẽ tức giận với người đó.
Người chuyên trồng hoa không dám lại khuyên nữa, bởi vì hắn ta biết từ lúc biết Tưởng Thi Ngữ không phải cháu gái ruột của mình, lão tướng quân chưa từng ngủ ngon.
Chuyện này vốn ký gửi cho Tiêu Mộc Trạch là yên tâm, nhưng Tưởng Ngạo Thạch chuẩn bị đầy đủ cả, bảo người nhìn chằm chằm Tưởng Thi Ngữ.
Đáng tiếc phái nhiều người đi ra ngoài như thế, đều có đi mà không có về.
Hiện giờ bọn họ biết Tưởng Thi Ngữ tuyệt đối biết tung tích của cháu gái Tưởng Ngạo Thạch, đáng tiếc Tưởng Thi Ngữ quá cảnh giác.
Bọn họ không dám rút dây động rừng, bởi vì còn chưa tra ra thân phận của Tưởng Thi Ngữ, cũng sợ Tưởng Thi Ngữ chó cùng rứt giậu, trực tiếp phái cao thủ đi giết Khưu Tiểu Ngư.
Vì thế ngày hôm sau, Tưởng Ngạo Thạch hiếm khi đi thăm Tưởng Thi Ngữ.
“Tổ phụ tới đây tìm Thi Ngữ là có việc gì vậy ạ?” Tưởng Thi Ngữ hành lễ nghi của tiểu thư khuê các xong, dịu dàng hỏi.
“Ừm, tổ phụ chuẩn bị đến đại doanh Tây Sơn ở một thời gian, tới đây nói với cháu một tiếng, tránh cho cháu lo lắng.
” Tưởng Ngạo Thạch là một võ tướng, căn bản không am hiểu diễn kịch.
Nếu không phải là nữ hài mình nhìn lớn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nong-mon-cay-nu-mang-theo-khong-gian-tram-ty-di-chay-nan/3857123/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.