“Có phải ngươi cảm thấy ta không dám đánh chết ngươi hay không?” Khóe miệng Khưu Tiểu Ngư nhếch lên tươi cười âm trầm.
Trong lòng Khưu Đông thấp thỏm, lập tức luống cuống, bởi vì trong lòng hắn ta đã nhận định Khưu Tiểu Ngư không phải người, dù sao lúc ấy hắn ta đã tự tay thử xem Khưu Tiểu Ngư còn thở hay không.
Chẳng lẽ thật sự là Khưu Tiểu Ngư biến thành quỷ trở lại, xác chết vùng dậy?Nếu không giải thích thế nào Khưu Tiểu Ngư có được năng lực quỷ thần khó lường như vậy.
“Ngươi… Ngươi muốn thế nào?”“Những lời này không phải nên là ta hỏi ngươi sao, ta không muốn lãng phí thời gian.
”Đã lãng phí quá nhiều thời gian trên đường, đến lúc đó con người cũng học được mất kiên nhẫn!“Ta nói…” Khưu Đông sốt ruột đến mức kêu to.
Khưu Tiểu Ngư gật đầu ra hiệu cho hắn ta nhanh nói.
“Ta cũng không biết đối phương có thân phận gì, chỉ biết là đến từ thành Vân Yên, mục đích là không cho ngươi đến thành Vân Yên.
Độc dược này là bọn họ cho ta.
”“Ngươi cũng không thể trách ta, ai bảo bọn họ cho nhiều ngân lượng, đại ca ngươi ngươi cũng biết, sau khi thi xong còn tốn nhiều ngân lượng hơn, phải thi tú tài thi tiến sĩ, ngân lượng tiêu càng như nước chảy, ta cũng không có cách nào.
”“Tiểu Ngư à, ngươi tha thứ cho đại bá đi, đại bá không dám nữa đâu, cầu xin ngươi, tha cho cả nhà ta đi.
”Khưu Đông khóc đến rối tinh rối mù, quỳ trên đất đập đầu rầm rầm mới ngẩng đầu lên.
Khóe miệng Khưu Tiểu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nong-mon-cay-nu-mang-theo-khong-gian-tram-ty-di-chay-nan/3857104/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.