“Tiểu Ngư, đa tạ muội cho ca ca đèn bàn.
” Tuy Khưu Văn Vũ toàn thân chật vật, nhưng dáng người thẳng tắp, nho nhã lễ độ.
Nhưng mà Khưu Tiểu Ngư bị hắn ta gọi là Tiểu Ngư lại cảm thấy toàn thân lạnh lẽo.
“Đừng… Đây là ta cho Khưu Tiểu Thạch, hắn muốn cho người nào thì cho, nhưng ngàn vạn lần đừng cảm tạ ta.
” Khưu Tiểu Ngư không kiên nhẫn lui tới với loại người này nhất.
Sở dĩ lấy ra một bao tải đèn, chính là vì lo lắng cho Khưu Tiểu Thạch một cái đèn pin, sợ hắn ta không bảo vệ được.
Khưu Văn Vũ có chút tìm tòi nghiên cứu nhìn Khưu Tiểu Ngư, luôn cảm thấy nàng thay đổi quá nhiều.
Khưu Tiểu Ngư không sợ Khưu Văn Vũ tìm tòi nghiên cứu, cho dù biết nàng không phải là nguyên chủ thì thế nào, đánh thắng được nàng không?“Muội… Sau này có thứ gì vẫn nên đừng tùy tiện lấy ra thì hơn, cho dù là các hương thân cũng phải đề phòng cẩn thận.
” Khưu Văn Vũ nho nhã nói.
Cuối cùng Khưu Tiểu Ngư cũng biết văn nhân cổ đại trông như thế nào, chẳng lẽ người đọc sách ở cổ đại đều giống như Khưu Văn Vũ sao?Vậy thì đúng là không thú vị.
Không biết vì sao Khưu Tiểu Ngư đột nhiên nhớ tới Tiêu Mộc Trạch, người như hắn có lẽ cũng từng đọc sách, nếu từng đọc sách mà nói, vậy thì cũng coi như là có thể văn có thể võ, nhưng mà gọi là gì nhỉ?Khưu Tiểu Ngư lắc đầu, không nhớ rõ.
“Đã biết, vất vả lắm mới được nghỉ ngơi, ngươi vẫn nên nhanh đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nong-mon-cay-nu-mang-theo-khong-gian-tram-ty-di-chay-nan/3857098/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.