Chương trước
Chương sau
"Đúng, ta từng tới đây mấy lần, muốn vào cốc, đều không thể. Trận pháp của Quỷ Vực quả nhiên lợi hại!" Liễu Vô Nhai thở dài.

Như Tuyết Ngưng không quan tâm đến bọn họ nói chuyện. Từ lúc bắt đầu đi vào Thanh Linh cốc, ở đáy lòng nàng không hiểu sao có cảm giác quen thuộc làm nàng không thở nổi. Mỗi bước đi lại càng hoảng hốt, đồng thời còn kèm theo một cảm giác chua xót cùng bất lực, nàng không quản được tâm tình của mình, nàng giống như là gấp gáp chờ đợi cái gì, gấp gáp muốn nhìn thấy nóc căn nhà gỗ trong biển sương mờ mịt.

Nhưng rõ ràng trước mắt nàng chỉ có sương mù, tại sao nàng biết ở trong sương mù có nhà đây?

"Cửa vào rốt cuộc là ở nơi nào? Như thế nào mới có thể phá giải mê tung trận này?" Liễu Vô Nhai lẩm bẩm.

"Ta biết." Những lời này từ trong miệng nàng nói ra, quá nhanh, nhanh đến nàng căn bản không hiểu tại sao mình có thể nói như vậy.

Đổi lấy quả nhiên là ánh mắt kỳ quái của ba người kia.

Như Tuyết Ngưng khẽ cắn môi, trên khuôn mặt lạnh lùng có vài tia cô đơn, "Các ngươi đi theo ta."

Ba người đi theo sau nàng, đi gần nửa canh giờ, giắt phía chân trời mặt trời chiều mang màu hồng bao phủ cốc; hoàng hôn chiếu rọi Thanh Linh cốc, càng lộ vẻ rực rỡ thê lương.

"Nơi này thật là đẹp. . . . . ." Tư Ngạo Trần nhìn ánh sang đầy trời, cũng không nhịn được khen ngợi .

"Chính là chỗ này!" Khi từ rừng trúc có thể nhìn nhà gỗ thì Liễu Vô Nhai kêu lên.

"Nàng làm sao biết nơi này?" Tư Ngạo Trần không hiểu hỏi Như Tuyết Ngưng.

"Phong Ngân. . . . . . Chính là không dấu vết." ( cái này là từ đồng âm trong tiếng trung, mình không biết nên để nguyên) Nàng chậm rãi nói ra, đây là giải thích duy nhất nàng có thể nói.

Trên thực tế, con đường này chỉ là tồn tại trong đoạn trí nhớ bị mất của nàng, nàng không biết mình như thế nào biết, như thế nào đi vào?

Nhưng nàng không thể để cho Tư Ngạo Trần sinh nghi, dù sao, nàng còn phải lợi dụng việc thành thân với hắn, để hoàn thành mục đích trả thù.

Vậy mà, nàng lại một lòng mong muốn nhìn thấy Phong Ngân lần nữa; nàng lúc này mới phát hiện ra hi vọng này lại mạnh mẽ đến thế, mạnh mẽ đến mức nàng không thể khống chế được mình!

Rừng trúc u tĩnh, phóng mắt nhìn là một mảnh xanh tươi.

Tiếng đàn ưu nhã tiếng từ xa bay tới, hòa lẫn với hoàng hôn cùng sương mù, như thơ như họa.

Bốn người tiếp tục đi về phía trước, hướng về phía tiếng nhạc bay tới. Rốt cuộc, nhà gỗ gần ngay trước mắt; mà ở khoảng đất trống trước nhà, một hắc y nam tử ngồi trên ghế cạnh bàn đá đang khảy đàn.

Tư Vô Phong nhìn người trước mắt, khí vũ hiên ngang, tuổi rất trẻ, nhìn khoảng hai mươi tuổi, đây chính Phong sát mà người trong giang hồ nhắc đến sao?

Trong khi hắn suy tư, Liễu Vô Nhai đã nghiêng người về phía trước, ôm quyền nói: "Tại hạ Liễu Vô Nhai, tới thăm Phong Ngân công tử, để tạ ân cứu mạng ba năm trước, các hạ có thể truyền lời giúp hay không?"

Hắc y nhân đầu cũng không ngẩng, vẫn như cũ chuyên chú đánh đàn của mình.

Tư Vô Phong nghĩ thầm, người này không phải Phong Ngân, vậy thì là ai đây?

"Này! Liếu thúc thúc của ta đang nói chuyện với ngươi, ngươi có nghe thấy hay không?" Tư Ngạo Trần không nhịn được quát hỏi. Hắn không quen nhìn người khác lạnh nhạt không để ý tới mình.

Hắc y nhân ngừng đàn, từ từ ngẩng đầu lên, ánh mắt lạnh lẽo lần lượt quét qua bốn người.

Hắn đứng lên, ôm lấy cổ cầm, lạnh nhạt nói: "Tả sứ thân thể khó chịu, không gặp người ngoài, mời các vị trở về đi!" Vung ống tay áo, hắn liền muốn rời đi.

"Đứng lại!" Tư Ngạo Trần phi thân ngăn trở.

Hắc y nhân liếc hắn một cái, cười lạnh nói: "Có thể phá giải mê tung trận đi vào nơi này, các ngươi cũng không phải đơn giản! Thế nào, bây giờ còn muốn động thủ hay sao?"

"Trần nhi, không được vô lễ!" Tư Vô Phong tiến lên một bước, kéo nhi tử lại, trấn định tự nhiên nhìn hắc y nhân, "Người trẻ tuổi, bọn ta cũng không ác ý. Chỉ là nghe nói Phong Ngân công tử y thuật cao siêu, đặc biệt đến để cầu y."

"Cầu y? Không cần! Ta đã nói rồi, tả sứ thân thể không được khỏe, không gặp người ngoài, mời về cho."

"Cái người này người quả thực là ngạo mạn vô lễ! Võ lâm minh chủ ở đây, cũng dám nói năng lỗ mãng?" Tư Ngạo Trần cả giận nói.

Hắc y nhân hừ lạnh một tiếng, "Võ lâm minh chủ? Người của Quỷ Vực từ trước đến nay cùng võ lâm trung nguyên không qua lại, đừng nói gì đến minh chủ!"

"Ngươi. . . . . ." Tư Ngạo Trần càng tức hơn, xoay người một cái liền hướng hắc y nhân đánh tới.

Tư Vô Phong và hai người đều bàng quan nhìn tới, trước muốn nhìn xem võ nghệ của hắc y nhân kia.

Hắc y nhân xuất kiếm chiêu quỷ dị vô cùng, Tư Vô Phong đủ để kết luận, đây chính là tuyệt học thất hồn dẫn. Thất hồn dẫn từ trước đến giờ chỉ truyền cho đệ tử trong vực, có thể thấy thân phận của hắc y nhân ở Quỷ Vực cũng không thấp.

Hai người đánh trong chốc lát, Tư Ngạo Trần đã bị yếu thế; Như Tuyết Ngưng hơi cau mày, gia nhập kiếm trận, giúp Tư Ngạo Trần một tay.

Như Tuyết Ngưng đã luyện tu la thần công tới tầng cuối cùng, uy lực vô cùng, thân pháp nhanh như chớp, ngay cả Tư Vô Phong nhìn cũng không nhịn được cảm thấy kỳ quái, không ngờ nàng tuổi còn trẻ, đã có tu vi cao như thế.

Khi tu la thần công tấn công đến, hắc y nhân từ từ mất lợi thế .

Như Tuyết Ngưng song chưởng đẩy ra, hướng phía hắc y nhân, hắn xoay người thối lui, thân thể lại lộ ra sơ hở; Tư Ngạo Trần nắm chắc cơ hội, Tuyết Ảnh kiếm đâm thẳng tới.

Mặc dù kiếm không rút ra được, vẫn như cũ có kia thương lực, mắt thấy hắc y nhân sẽ bị đánh trúng; Tư Vô Phong nhíu mày, đang muốn ra tay ngăn cản.

Cơ hồ là đồng thời, một bóng trắng thoáng qua, Tư Ngạo Trần chỉ cảm thấy hoa mắt, Tuyết Ảnh kiếm trong tay hắn đã bị người rút ra khỏi vỏ, hơn nữa lại cảm thấy lành lạnh ở cổ, lưỡi kiếm sắc bén đã yên vị trên cổ của hắn.

Hắn hoàn toàn ngây dại, kinh ngạc nhìn bạch y nhân trước mặt, cũng không nhúc nhích.

Hắn lại có thể rút kiếm ra khỏi vỏ?

"Phong Ngân công tử!"

"Tả sứ!"

Liễu Vô Nhai cùng hắc y nhân đồng thời hô.

Áo trắng phiêu phiêu, người nọ chính là Phong Ngân

Trên mặt Tư Vô Phong lộ ra kích động, chăm chú dõi theo hắn, vẻ mặt khác thường.

Phong Ngân lấy kiếm chống đỡ cổ Tư Ngạo Trần, "Có việc cầu người mà có thái độ như vậy sao?"

Tư Ngạo Trần im lặng, bởi vì bị Phong Ngân rút kiếm ra khỏi vỏ mà thất thần.

Phong Ngân ho nhẹ một tiếng, thân thể khẽ run, bỏ kiếm xuống.

"Tả sứ!" Hắc y nhân thấy thế, vội vàng tới đỡ chàng.

"Kiếm Ly." Hắn khẽ gọi một tiếng, mặc cho hắc y nhân vịn mình, hơi thở mỏng manh, giống như là phải cố hết sức.

Tuyết Ảnh kiếm rơi xuống đất làm Tư Ngạo Trần tỉnh hồn, hắn nhặt kiếm lên, quát: "Phong Ngân, bại trong tay ngươi, ta không còn lời nào để nói; nhưng ngươi nhất định phải vũ nhục ta như vậy sao? Đem kiếm thần tổ truyên của Tư gia tùy tiện ném xuống đất?"

Phong Ngân giống như không nghe thấy, cặp mắt lạnh nhạt nhìn về Tư Vô Phong, "Minh chủ muốn ta đi chữa bệnh cho người phương nào?"

Tư Vô Phong kìm nén cảm xúc, lập tức cười mở miệng: "Phải . . . . . Là phu nhân của ta." Ánh mắt kích động vẫn bình tĩnh nhìn Phong Ngân.

"Dẫn người đến." Phong Ngân nhàn nhạt nói.

"Mẹ ta bệnh nặng không dậy nổi, làm sao chịu được đường xá lắc lư! Cái người này rõ ràng là đang đùa bỡn chúng ta, nếu thành tâm chữa trị, ngươi theo ta cùng đi là được!" Tư Ngạo Trần lạnh lùng nói, tâm tình có chút quái dị.

"Câm mồm! Không được vô lễ." Kiếm Ly bên cạnh Phong Ngân lạnh giọng cảnh cáo: "Tả sứ chịu gật đầu chữa trị, đã là phúc khí của các ngươi, nếu không, tất cả cút khỏi Thanh Linh cốc!"

"Kiếm Ly, đỡ ta đi vào."

Như Tuyết Ngưng một mực yên lặng nhìn Phong Ngân, chỉ có cặp mắt nóng bỏng đã tiết lộ cảm xúc kịch liệt của nàng. Bóng dáng áo trắng trước mắt rõ ràng làm sao, rõ ràng đến cùng với bóng dáng mơ hồ trong đầu nàng hợp lại làm một, làm rung chuyển nội tâm nàng, làm nàng muốn rơi lệ. Tại sao, tại sao hắn có thể mang lại cho nàng cảm giác mãnh liệt như vậy? Nhìn hắn bộ dáng bệnh tật thoi thóp, từ đầu đến cuối đều chưa từng liếc nhìn nàng một cái, làm đau nhói lan tràn khắp tim nàng.

Lúc bạch y nhân sắp sửa bước vào cửa, nàng nhịn không được thất thanh kêu gọi: "Ngân!"

Phong Ngân thân thể khẽ động, cũng không có dừng bước lại, cho đến khi cánh cửa khép lại.

"Ngân! Ngươi mở cửa, mở cửa!" Như Tuyết Ngưng nhào tới, hung hăng đấm cửa gỗ.

Những người khác đều sững sờ nhìn nàng, không thể giải thích vì sao nàng chợt mất khống chế.

Thấy nàng kêu đến khàn cả giọng, bị đả kích nhất chính là Tư Ngạo Trần.

"Tuyết Ngưng, nàng sao thế?" Hắn muốn tiến lên kéo nàng, lại bị nàng hung hăng đẩy ra.

"Ngươi chớ xen vào chuyện của ta! Ngân, ngươi mở cửa!"

"Ngươi đi đi." Kiếm Ly chợt đẩy cửa đi ra, hắn cau mày, lạnh lùng nhìn Như Tuyết Ngưng, "Tả sứ mời các ngươi lập tức rời đi."

Như Tuyết Ngưng đứng lên, sống lưng thẳng tắp, "Phong Ngân, ngươi nghĩ trốn tránh ta sao? Ngươi nợ ta một cái giải thích! Nếu như ngươi không ra gặp ta, ta liền phá cửa xông vào!"

Bên trong phòng vẫn không có tiếng động.

Như Tuyết Ngưng giơ tay muốn đẩy cửa, lại bị Kiếm Ly cứng rắn ngăn lại.

"Ngươi muốn ngăn cản ta?" Nàng hừ lạnh nói.

"Bản lĩnh của ta mặc dù không bằng ngươi, nhưng bảo vệ tả sứ chính là trách nhiệm của ta. Trước khi đánh gục ta, ta tuyệt không cho phép ngươi đi vào nửa bước."

"Ngươi là muốn đi tìm chết!" Như Tuyết Ngưng chợt bật cười, thần thái toát lên một cỗ mị hoặc.

Kiếm Ly không khỏi ngơ ngẩn, khốn hoặc với sự thay đổi sắc mặt của nữ nhân này.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.