Tối hôm mười hai tháng năm, Đinh Hương phòng An Vinh Đường Sở gia náo nhiệt dị thường. Vài chén nhỏ đèn cung đình bằng ngọc lưu ly treo ngược rủ xuống cùng cây nến thập lục lớn trên kỷ trà cao đèn đuốc sáng trưng chiếu lên đại sảnh, nam nhân một bàn uống rượu, nữ nhân hài tử một bàn đang ăn cơm, trung gian ngay cả bình phong cũng không ngăn.
Sáng mai, lão hầu gia cùng lão thái gia sẽ do Sở Lệnh An đưa đi nông thôn ở lâu dài. Vốn là Sở Lệnh Tuyên và Trần A Phúc còn muốn đưa bọn họ đi nông thôn, nhưng bởi vì Sở Lệnh Tuyên mới vừa nhậm chức không lâu, rất nhiều chuyện không để tùy ý, cho nên không thể đi. Mà Trần A Phúc trước đây không lâu kiểm tra ra mang thai, cũng đi không được.
Hôm nay nhóm con cháu đều đến đưa tiễn. Không chỉ một nhà nhị phòng, một nhà tam phòng, một nhà Sở Hoa đến, ngay cả Hòa vương gia đều đến.
Ngày mai, lão hầu gia bọn họ còn sẽ mang Vũ Ca Nhi, cùng với Truy Phong, Ào Ào đến nông thôn. Truy Phong, Ào Ào có lẽ già rồi, nửa năm qua tâm tình rất không tốt, Kim Bảo nói chúng nó nhớ Hồng Lâm Sơn. Hai đứa nó còn không giống Thất Thất và Hôi Hôi, Thất Thất và Hôi Hôi ngẫu nhiên bay đi cùng Kim Yến Tử, Kim Bối đến Hồng Lâm Sơn chơi vài ngày, nhưng chúng nó lại không được.
Trần A Phúc liền ngẫu nhiên kêu người mang động vật gia đến Tây Sơn Kinh Giao chơi đùa. Thật dài, ngắn ngủi cùng Viên Viên chơi đến ngược lại vui vẻ, nhưng Truy Phong và Ào Ào lại không thích.
Cho nên, Trần A Phúc và Hòa vương gia thương lượng, để Truy Phong cùng Ào Ào đi trụ Phúc Viên, một nhà Vượng Tài cùng Nguyên Bảo cũng thường xuyên đi theo Trần Danh bọn họ ở quê hương, chúng nó ở chỗ đó có lẽ sẽ vui vẻ một ít.
Chuyện này đều là nhóm người lớn lén lút nghị luận, không dám nói cùng bọn nhỏ. Sợ Vũ Ca Nhi hưng phấn quá mức miệng không nghiêm, lại sợ Minh Ca Nhi và Tiểu Ngọc Nhi biết rõ ông nội không giữ lời hứa mà làm ầm ĩ. Đặc biệt là Tiểu Ngọc Nhi, cô gái nhỏ tặc tinh, trước đó vài ngày liền cảm thấy ông nội và thái gia gia khả năng muốn đi ngồi thuyền, leo núi, còn muốn đi tìm bà nội. Con bé đều sắp cao hứng điên rồi, bởi vì ông nội quá khứ đã đáp ứng sẽ mang bé cùng đi chơi.
Trước kia lão hầu gia nói như vậy, là bởi vì ông vẫn cho là Trần A Phúc có thể theo chân bọn họ cùng đi nông thôn ở một thời gian ngắn. Nàng đi, bọn nhỏ cũng liền có thể đi. Nhưng con dâu đột nhiên mang thai, ít nhất trong mấy tháng gần là không thể ngồi xe thời gian dài.
Con dâu không thể đi, hai cháu gái liền không thể đi rồi. Tiểu Ngọc Nhi quá nhỏ, không thể rời khỏi mẫu thân thời gian dài. Sở Hàm Yên mặc dù lớn, nàng lại càng là hài tử không nguyện ý rời khỏi mẫu thân nhất.
Hôm nay, mấy người này đến đưa tiễn, tất nhiên không khả năng không nói chút chuyện này. Các nam nhân dặn dò bọn họ phải chú ý thân thể, lộ trình không xa, mình sẽ tranh thủ đi thăm bọn họ. Sở Hoa trực tiếp khóc, nàng không nỡ xa lão hầu gia cùng lão thái gia, cũng nhớ mẫu thân.
Hia tiểu ca cùng Tiểu Ngọc Nhi cuối cùng nghe được ông nội cùng thái gia gia ngày mai muốn đi ra ngoài chơi, sao lại không dẫn bọn họ đây? Bọn họ mất hứng, hỏi Trần A Phúc: "Mẫu thân, ông nội và thái gia gia muốn đi ngồi thuyền, leo núi, trượt cẩu, tìm bà nội sao?"
Trần A Phúc không thể lừa gạt nữa, cười nói: "Uh, ông nội cùng thái gia gia dẫn Vũ nhi đi trước, chờ qua đoạn thời gian nữa thân mẫu thân tốt hơn, lại dẫn Minh nhi và Tiểu Ngọc Nhi đi."
Vũ Ca Nhi nhảy chân hoan hô lên, Minh Ca Nhi và Tiểu Ngọc Nhi không chịu, nhếch môi khóc lớn.
Bọn họ khóc đều hấp dẫn ánh mắt của mọi người, một bàn khác lão hầu gia biết mà còn hỏi: "Ai chọc Tiểu Ngọc Nhi cùng Minh nhi? Mau tới bên cạnh ông nội này, ông nội ôm." Hai huynh muội đều đứng ở tại chỗ không động, không giống trước đó chỉ cần ông nội kêu một tiếng thì lập tức chạy tới.
Minh Ca Nhi khóc ròng nói: "Ông nội nói chuyện không giữ lời gì hết, không mang theo con cùng muội muội đi ngồi thuyền tìm bà nội..."
Tiểu Ngọc Nhi khóc đến càng thương tâm, thút tha thút thít nói: "Tiểu Ngọc Nhi lại thật đáng thương, hu hu hu... ông nội không thích Tiểu Ngọc Nhi ... hu hu hu ... Tiểu Ngọc Nhi không còn là Tiểu Ngọc Nhi của ông nội..."
Cô gái nhỏ thế nhưng lần đầu tiên dùng cái từ "Lại", thật thông minh.
Trần A Phúc vội vàng kéo hai đứa bé nói: "Ai da, mau đừng khóc nữa, chờ thể rất mẫu thân khỏe lên thì mang bọn con đi, đều đi."
Tiếng kêu khóc của Minh Ca Nhi lớn hơn nữa, cũng không có bao nhiêu người chú ý cậu. Mà tiếng khóc của Tiểu Ngọc Nhi không lớn như cậu, nhảy cũng không cao như cậu, nhưng mặt nghẹn đến đỏ bừng, con mắt nhắm rất chặt, nước mắt từng giọt từng giọt lăn xuống, bộ dáng nho nhỏ đáng thương khiến người ta nhìn không đành lòng. Đặc biệt là lão hầu gia, đau lòng đến gan đều đang phát run.
Lão hầu gia vội vàng đứng dậy đi đến bàn nữ bên cạnh, duỗi tay ôm Tiểu Ngọc Nhi dậy, dụ dỗ nói: "Tiểu Ngọc Nhi là Tiểu Ngọc Nhi của ông nội, ông nội thích Tiểu Ngọc Nhi." Lại rất không phân biệt tốt xấu nói: "Không phải là ông nội không mang theo Tiểu Ngọc Nhi đi, là cha cùng mẫu thân con không cho con đi. Nếu không, ông liền mang Tiểu Ngọc Nhi theo?"
Ông nói xong, liền nhìn về phía Trần A Phúc. Tiểu Ngọc Nhi nghe lời của ông nội, cũng mở mắt ra nhìn về phía Trần A Phúc.
Đá quả cầu này cho mình? Trần A Phúc có chút dở khóc dở cười. Nàng nhìn thấy Tiểu Ngọc Nhi giương mắt nhìn mình, trên mặt mang nước mắt, cái miệng nhỏ nhắn miếu máo, bộ dáng nhỏ thật làm cho người ta thương tiếc. Nhưng mà, có thương tiếc thì nàng cũng không không nỡ để con gái còn nhỏ như thế rời khỏi mình lâu dài, huống chi lão hầu gia đã sủng cô gái nhỏ đến không có biên giới.
Người ác cũng đành phải nàng đảm đương!
Trần A Phúc khó xử nói: "Tiểu Ngọc Nhi mới hơn một tuổi, không thể rời khỏi mẫu thân."
Tiểu Ngọc Nhi nghe, lại ôm cổ lão hầu gia khóc lớn lên.
Cô gái nhỏ nước mắt cùng nước mũi chảy tới bên trong cổ lão hầu gia, nóng hổi, lão hầu gia lại càng đau lòng rồi. Lại thương lượng: "Đều mang ma ma cùng bọn nha đầu hầu hạ nó theo, bà ngoại hài tử đã ở chỗ đó, không sao."
Trần A Phúc rất là khó xử, không lên tiếng.
Lão thái gia không tán thành nói: "Tiểu Ngọc Nhi vừa khóc thì con sẽ không có nguyên tắc, một chút cũng không giống một đàn ông. Tỷ muội nhỏ vậy đi theo hai ông già chúng ta đi nông thôn ở làm sao tốt được? Lại nói, nông thôn dù sao không thuận tiện như trong kinh."
Sở Lệnh Tuyên cũng nói: "Cha, chờ qua hai tháng, thai của A Phúc ngồi vững vàng, chúng con liền mang Tiểu Ngọc Nhi đi thăm mọi người."
Minh Ca Nhi bị không để ý tới rất lâu nhảy lại càng cao, cao giọng kêu khóc.
Trần A Phúc lại an ủi: "Nhi tử đừng nhảy nữa, đương nhiên sẽ không bỏ rơi con."
Lão hầu gia cũng không có cách nào, nói với Tiểu Ngọc Nhi: "Tiểu Ngọc Nhi, ông nội cũng không bỏ được con. Làm sao bây giờ đây, là bọn họ không muốn để cho con đi cùng ông nội."
Tiểu Ngọc Nhi nghe, lại dán mặt lên mặt ông khóc to.
Trần A Phúc thầm nói, nếu như tiên đế chứng kiến lão hầu gia dạng này, nhất định sẽ cho là mình đề phòng ông là làm điều thừa đi?
Tối hôm đó, Hòa vương gia dẫn động vật gia ở Trúc Hiên. Trong Trúc Hiên một mảnh thê lương, hai đứa nhỏ không nỡ xa gia gia. Trần A Phúc với mấy người Hòa vương gia, Sở Hàm Yên không bỏ được Truy Phong cùng Ào Ào, đặc biệt là Hòa vương gia, đều khóc. Truy Phong và Ào Ào cũng dùng đầu củng mấy người bọn họ.
Hòa vương gia nói: "Nhạc mẫu và đệ đệ, muội muội về sau có thể hồi hương thấy bọn nó, nhưng con thì không được rồi, hoàng huynh khẳng định không cho con trở về."
Trần A Phúc nói: "Lão hầu gia cùng lão thái gia hàng năm cũng sẽ hồi kinh ở một ít ngày, bọn họ trở về cũng sẽ mang Truy Phong cùng Ào Ào về."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]