Chương trước
Chương sau
Trần A Phúc trông mong rồi lại trông mong, trông mong đến mùng sáu tháng ba Kim Yến Tử cùng Kim Bối còn chưa có trở lại. Trong lúc đó, nàng còn bóp lòng tay trái mấy lần, cũng không thể bóp nó trở về, nhịn không được thầm mắng Kim Yến Tử là quỷ ham chơi.
Buổi chiều mồng bảy tháng ba, Kim Yến Tử cuối cùng mang Kim Bối trở về.
Buổi chiều hôm nay, Sở Hầu gia bị Hoàng thượng gọi vào hoàng cung, cho nên hai tiểu ca cùng Tiểu Ngọc Nhi liền bị đuổi về Trúc Hiên. Trên nửa đường, tam phu nhân lại đón Tiểu Ngọc Nhi đi Minh Hòa Viện.
Trần A Phúc ngồi ở dưới hành lang đọc sách, bên cạnh Sở Hàm Yên tự bện dây đeo tay cho Hòa vương gia, hai tiểu ca thì chơi đùa cùng Thất Thất, Hôi Hôi, một nhà Truy Phong ở trong sân.
Đột nhiên, Thất Thất và Hôi Hôi đều hưng phấn bay lên trên cành một tre thúy trúc trong sân, bởi vì Hôi Hôi sức nặng quá lớn, đều áp chế trúc tử cong xuống. Truy Phong thì chạy tới dưới trúc ngửa đầu sủa lên.
Sở Hàm Yên khụt khịt mũi, cũng đứng dậy cười nói: "Con ngửi thấy được hương vị Kim Bảo." Nói xong, bỏ chạy tới dưới đám thúy trúc.
Bên trong lá trúc truyền ra tiếng Kim Yến Tử kêu chít chít: "Chơi không vui, vốn là muốn trốn Miêu Miêu với mọi người."
Nói xong, một đôi chim chóc bay ra rừng trúc, rơi ở trên đầu gối Trần A Phúc, đúng là Kim Yến Tử và Kim Bối.
Trần A Phúc vội vàng muốn biết chuyện của Sở Lệnh Tuyên, nhưng nhiều người như thế, cũng không hỏi quá nhiều. Nàng cố ý chỉ Kim Bối cười nói: "Đây là tiểu đồng bọn Kim Bảo mang về sao?"
Kim Yến Tử gật gật đầu.
Trần A Phúc liền nói với Sở Hàm Yên cùng hai tiểu ca vây lại đây: "Xem một chút, Kim Bảo lại mang về đến một con chim chóc xinh đẹp." Nàng cố ý suy nghĩ một chút, lại nói: "Con chim nhỏ này thật xinh đẹp, xiêm y hoa trong màu đỏ hiện ra màu vàng kim, đại danh liền kêu kim chu tước đi, nhũ danh Kim Bối."
Tiếng của nàng chưa dứt, Vũ Ca Nhi và Minh Ca Nhi thì lại nóng lòng nhanh chóng một người bắt một con chim nhỏ ở trong tay, bắt đến hai con chim nhỏ trợn mắt nhìn thẳng.
Trần A Phúc vội vàng nói: "Ca nhi, nhẹ tay, đừng bóp bọn họ đau."

Tụi nó chơi đùa một hồi, Trần A Phúc mới đứng dậy đi phòng ngủ, Kim Yến Tử theo sát cũng thoát khỏi tiểu nanh vuốt từ trong khe cửa sổ bay vào được.
Kim Yến Tử treo ở trên người Trần A Phúc chít chít nói: "Ma ma, người phải cảm tạ người ta nha. Nếu như người ta đi trễ một bước, Sở phụ thân liền muốn dẫn về một mẹ hai rồi."
"Chuyện gì xảy ra?" Trần A Phúc gấp đến độ liền đứng lên.
Kim Yến Tử nói: "Ma ma đừng có gấp, Kim Bảo ra tay, một làm thành hai, huống chi còn nhiều thêm một Kim Bối bối..." Nói xong, thế nhưng quạt cánh lên hát ca: "Bối Bối, Bối Bối, nha, Bối Bối, Bối Bối... Ta cùng bối triền triền miên miên nhẹ nhàng bay, bay vọt hồng trần vĩnh viễn đi theo, bay vọt bốn ngày, mới đến tỉnh Nam Trung, không cô phụ nhu tình của ta, đẹp làm sao..."
Chứng kiến Kim Yến Tử phạm háo sắc, Trần A Phúc tức giận tới mức muốn bóp cái cổ nhỏ của nó. Nhưng cũng không dám cắt đứt nó, chỉ đành cố nén tức giận, nghe tiếp.
Chờ nó hát vài câu giống như chuỗi thiêu ca đã từng quen biết, lại tiếp tục nói đến chính đề. Kim Yến Tử và Kim Bối một đường chơi đùa, thưởng thức cảnh xuân thật đẹp, ở bốn ngày sau mới bay đến trướng trung quân Sở đại soái. Mới nghe nói bình định đã kết thúc rồi, Nhị hoàng tử tự sát, nguyên Vương quốc trượng bệnh chết, nguyên Vương quốc cữu cũng tự sát, còn thừa lại thành phần tạo phản đều bị bắt làm tù binh. Nhưng mà, Sở Lệnh Tuyên lại mất tích.
Thì ra, Nhị hoàng tử mang theo hơn một ngàn người còn lại bỏ chạy vào trong dãy núi, Sở Lệnh Tuyên mang mấy ngàn người đi vây quét. Bởi vì chưa quen thuộc địa hình, liên tục tìm không được bọn họ. Không còn cách nào, Sở Lệnh Tuyên liền đi thỉnh cầu tộc trưởng phụ cận hỗ trợ dẫn đường, một đứa con gái tên Ngọc Bạc Anh nữ nhi thủ lĩnh xung phong nhận việc đi trước dẫn đường.
Có nàng dẫn đường, ngược lại rất nhanh tìm được địa điểm Nhị hoàng tử ẩn thân. Lại ở thời điểm tiến công, Sở Lệnh Tuyên vì bảo vệ Ngọc Bạc Anh bị thương. Hắn mang thương tiếp tục chỉ huy chiến đấu, Nhị hoàng tử chứng kiến thất bại đã thành kết cục đã định, vung đao tự vẫn, quân phản loạn còn dư lại thành rắn mất đầu, không phải là chạy trốn thì là đầu hàng.
Chiến đấu kết thúc, Sở Lệnh Tuyên cùng Ngọc Bạc Anh lại cùng nhau mất tích.
Sở đại soái nghe nói cháu trai mất tích, gấp không thôic, một bên khiến người đi tìm, một bên khiến người đi tìm tộc trưởng. Nhưng tộc trưởng cũng không nóng nảy, nói nữ nhi của hắn quen thuộc bên trong đại sơn này, cuối cùng có một ngày sẽ về nhà. Còn cười to nói: "Nữ nhân tộc chúng ta đều thích anh hùng, chờ bọn họ khi về nhà, liền không chỉ là hai người, mà là ba người."
Sở đại soái nghe nói tộc trưởng nói, lại bị hù dọa rồi. Ông sợ tức phụ, cũng biết rõ cháu trai sợ tức phụ, nếu như xảy ra chuyện gì về nhà không có cách nào khác giao phó. Lại phái thật nhiều người đi trong núi tìm kiếm, nhất định phải ở trước khi xảy ra chuyện tìm được người.
Kim Yến Tử vừa nghe cũng hù dọa luôn, nếu như bởi vì mình nhất thời ham chơi, khiến Sở phụ thân nhiều thêm một tiểu lão bà, ma ma chắc chắn sẽ không chịu để yên, liền vội vàng mang Kim Bối đi trong núi tìm.

Nó và Sở phụ thân chung đụng lâu như vậy, tự nhiên quen thuộc hương vị trên người hắn, không lâu liền tìm được Sở phụ thân ở trong huyệt động một chỗ trong núi.
Kim Yến Tử lại đúng lúc bán được thắt gút, nháy đậu xanh mắt nói: "Ma ma, người biết người ta nhìn thấy gì không?"
Trần A Phúc căng thẳng hỏi: "Thấy cái gì?"
Kim Yến Tử mặt đều có chút đỏ bừng, chít chít nói ra: "Không thích hợp trẻ em!"
Trần A Phúc trầm mặt nói: "Con là nói bọn họ, bọn họ phát sinh quan hệ?"
"Vâng." Kim Yến Tử điểm điểm cái đầu nhỏ, chứng kiến Trần A Phúc mạnh mẽ đứng dậy, lại nói: "Ma ma đừng nóng nảy, không trách Sở phụ thân, là nữ cường nam, còn ở thời khắc mấu chốt nhất bị Kim Yến Tử siêu cấp vô địch phá hỏng rồi."
Trần A Phúc tức giận đến bắn cái đầu nhỏ nó một cái, sẵng giọng: "Con muốn gấp chết người à, có thể nói mau một chút hay không, nói điểm chính."
Kim Yến Tử lại bắt đầu kể ra. Cái huyệt động kia rất sâu, rất lớn, bên trong còn đốt mấy cây đuốc. Sở phụ thân bị trói ở trên một tảng đá lớn, còn cởi trần, một chân bị thương, mặc dù băng bó, nhưng máu đều nhuộm đỏ băng vải. Có lẽ bởi vì quá kích động, còn không ngừng thấm máu ra bên ngoài.
Một người nữ tử mặc đặc biệt xinh đẹp đang nắm tay Sở phụ thân, ngẫu nhiên còn muốn hôn mặt hắn hai cái, trong miệng đang bô bô nói gì đó. Kim Yến Tử rất có kinh nghiệm nói: "Người ta nghe không hiểu cô nương kia nói cái gì, suy đoán hẳn là nói lời tâm tình đi." Lại chép miệng miệng nói: "Cô nương kia mặc dù có chút, nhưng lớn lên quả thực xinh đẹp. Chẳng qua, Sở phụ thân cũng không thích nàng ta, còn đặc biệt chán ghét nàng ta. Giải thích mình đã có thê tử trai gái, hắn còn rất thích thê tử, không sẽ phản bội nàng... Hắn gặp có cầu xin cũng không có tác dụng, liền bắt đầu mắng cô nương kia không biết xấu hổ, nói nếu như nàng ta dám làm ra chuyện thất đức gì, hắn chỉ cần vừa hành động tự do liền sẽ giết ả..."
Trần A Phúc nghĩ đến bắp đùi Sở Lệnh Tuyên đổ máu, đau lòng không dứt, vội la lên: "Vậy sao con không đi cứu hắn nhanh chút hả?"
Kim Yến Tử chít chít nói: "Tại sao phải đi cứu hắn nhanh như vậy? Người ta chính là muốn xem một chút Sở phụ thân có phản bội ma ma không, có chịu đựng qua được nhu tình cùng đụng chạm đau đớn, có phải là anh hùng chân chính hay không..."
Trần A Phúc tức không chịu được, cắn răng hỏi: "Vậy con nói nhanh lên, bọn họ cuối cùng như thế nào rồi? Con vào lúc nào thì ra tay?"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.