Chương trước
Chương sau
Ngày hôm sau cuối giờ Thìn, trừ Trần A Đường cùng Trần A Lộc ra, người mấy Trần gia đều đến đủ, ngay cả Trần lão thái cùng một nhà đại phòng đều đến. Hiện tại nông nhàn, cho nên cả nhà bọn họ đều ở trong nhà tại phủ thành. Trần A Đường mùa xuân năm nay cũng thi đậu tú tài, hiện tại học tập ở thư viện Thạch Châu.
Người khác biến hóa cũng không lớn, chỉ Hồ thị vàng vọt ốm yếu, ngay cả đi đường đều không lưu loát như trước kia. Mụ là bị dọa, kể từ khi biết Đại Bảo biến thành thập nhất hoàng tử, liền hù dọa sinh bệnh. Mụ biết rõ mình trước kia đối với Đại Bảo không tốt, ngày ngày đều sợ có người đến bắt mụ. Nửa năm sau, ở sau khi xác nhận không sẽ có người tới bắt mụ, bệnh mới dần dần tốt, nhưng thân thể đã không khỏe mạnh bằng lúc trước.
Trương thị cười nói: "A Phúc đừng chê chúng ta làm khách tới sớm, chúng ta thật sự là nhớ con."
Trần A Phúc tiến lên đỡ Trần lão thái cười nói: "Con cũng ước gì sớm đi thăm mọi người."
Tiếp theo, một nhà Vương cữu cữu cũng tới. Vốn là Sở Lệnh Tuyên muốn điều cậu Vương Thành đến kinh thành, bởi vì sau khi chiến tranh kết thúc Sở Lệnh Tuyên cũng sẽ hồi kinh nhậm chức. Nhưng cậu Vương Thành không muốn, một cái là hắn càng muốn cách nhà tỷ tỷ gần một chút, một cái khác là sợ người nhà mẹ đẻ Ngô thị, muốn cách bọn họ xa một chút. Nửa năm trước cha mẹ huynh đệ Ngô thị thế nhưng tìm đến nhà hắn đòi tiền, vẫn là huynh đệ trong quân hỗ trợ đuổi những người kia chạy.
Trừ Hồ thị ra, Trần A Phúc nhìn thấy những người này thì trong lòng vẫn rất cao hứng. Đặc biệt là chứng kiến mấy hài tử Vương tiểu đệ, Vương tiểu muội, Đại Hổ, Đại Nha, Đại Long này, bọn họ đều cao ra.
Nàng đưa cho bọn họ lễ vật mình chuẩn bị, lần này mang lễ vật giá trị không nhỏ, có ăn mặc dùng.
Lại đưa một đống lễ vật tiểu thập nhất mang cho bọn họ, chỉ trong đó vài bao điểm tâm cười nói: "Một ít điểm tâm này chính là ngự thiện phòng làm."
Trần lão thái cười đến con mắt xong thành một đường thẳng, nói: "Ai da, mấy món này lão bà tử làm sao nỡ ăn, nhất định phải cầm trở về cung phụng."
Trần A Phúc nói: "Nội cứ yên tâm ăn. Thập nhất điện hạ còn nhớ bà tốt, bà thích, về sau nó còn sẽ mang cho bà."
Trần lão thái cảm động đến vành mắt đều hồng, nói: "Đứa bé kia nhân nghĩa, chúng ta đối với hắn tốt một chút hắn đều nhớ kỹ. Chao ôi, vốn tới nhà nghèo, ủy khuất hắn, khiến hắn chịu không ít khổ." Nhìn Trần A Phúc một cái, lại nói: "Cũng ủy khuất A Phúc, nội biết rõ con là đứa bé ngoan ký tình."
Trần Thực mở ra một bao điểm tâm, trước đưa cho lão phu nhân một khối, lại phân cho mấy người hài tử, cười nói với mọi người: "Đây là đồ của thập nhất điện hạ, chúng ta đều đến nếm thử. Không nghĩ tới, này cuộc đời của ta còn có thể ăn được thức ăn ngự thiện phòng làm, đây là vinh quang."

Những người khác đến cầm lấy điểm tâm ăn.
Trần Nghiệp cũng cười nói: "Lễ mừng năm mới hồi hương, chúng ta lại có cái thổi phồng. Chậc chậc, có thể ăn được đồ Hoàng thượng ăn, phần mộ tổ tiên bốc khói xanh rồi."
Nói làm mọi người cười rộ lên.
Chỉ có Hồ thị mặt lại dọa trắng mặt, cúi đầu xuống không dám nói lời nào, cũng không dám cầm điểm tâm ăn. Tất cả mọi người biết rõ tâm bệnh của mụ, cũng không có ai khuyên mụ.
Mà lúc này trong kinh thành, Sở Lệnh Kỳ ra roi thúc ngựa chạy về Vĩnh An Hầu phủ. Hắn trực tiếp đi sân nhỏ Sở lão hầu gia, bẩm báo sự tình ở La gia trang cho ông. Lão hầu gia vừa nóng vừa giận, thiếu chút nữa thở không nổi, nghe nói đám người Bụi không có bị thương, mới yên lòng.
Ông vội vàng phái người đi phủ công chúa gọi đại nhi tử về đến. Tam phu nhân còn chưa tiến cung, lại để cho người đi thỉnh nàng đến.
Khi Sở Hầu gia vội vã chạy về Vĩnh An Hầu phủ, nghe được chuyện đã xảy ra, tức giận đến một đấm đập ở trên bàn, cắn răng mắng: "Hai ác phụ này, làm sao dám làm chuyện này!"
Sở tam phu nhân cũng lắc đầu thở dài nói: "Mã Thục phi cùng Vinh Chiêu lá gan cũng quá lớn rồi, tâm địa cũng quá độc."
Lão hầu gia nói: "Có lẽ chúng ta ẩn nhẫn lần nữa, nhượng bộ, làm cho bọn họ cảm thấy chúng ta dễ bắt nạt, mới dám làm chuyện ác này. Bây giờ nhìn lại, đã là không thể lui được nữa rồi."
Sở Hầu gia gật đầu, nói: "Vốn là, con vẫn muốn đợi đến Tam đệ cùng Tuyên Nhi trở về, hoặc là Hoàng thượng..." Ông không dám nói hai chữ băng hà, lại nói: "Lại làm tính toán. Nếu hai người kia sớm tìm đường chết, vậy cứ thành toàn cho các nàng đi."
Sở tam phu nhân nói: "Chết không đối chứng, Mã Thục phi cùng Vinh Chiêu có thể nhận nợ sao? Các nàng hoàn toàn có thể nói là dư nghiệt Nhị hoàng tử làm, cùng các nàng không quan hệ. Các nàng muốn hại người, căn bản không thể nào hôm nay đại tẩu bức ra thành, buổi tối ngày hôm sau liền dám động thủ. Đây không phải là khiến người ta hoài nghi sao?"

Sở Hầu gia nói: "Các nàng làm như thế, đại khái chính là muốn dùng hư hư thật thật làm che giấu. Chúng ta xác thực không bắt lấy được chứng cứ phạm tội của các nàng, các nàng cũng có thoát trách lấy cớ." Dừng một chút, lại nói: "Nhưng mà, nếu như Hoàng thượng muốn xử trí các nàng, không cần các nàng nhận thức, có rất nhiều lấy cớ xử trí mẹ con hai người kia. Vô luận là dư nghiệt Nhị hoàng tử làm, hai là mẹ con hai người họ làm, đều là vì ta nghe lệnh của Hoàng thượng, nâng đỡ thái tử mà khiến bọn họ ghen ghét. Ta dùng nửa đời ẩn nhẫn, sỉ nhục, còn có vợ con ly tán để trung quân, đổi lấy lại là nhiều người nhà thiếu chút nữa bị chết cháy như vậy. Hôm nay, Sở gia chúng ta muốn là một cái thái độ của Hoàng thượng cùng thái tử, bọn họ có phải muốn để các thần tử triệt để thất vọng đau khổ hay không!"
Mấy người thương lượng một trận, chia nhau hành động.
Tam phu nhân đi trong cung tìm hoàng hậu, nói rõ một chút mọi chuyện với bà. Thái hậu hiện tại thân thể đặc biệt không tốt, không dám dùng chút chuyện này đi quấy rầy bà.
Lão hầu gia đi tìm bạn cũ của ông khóc lóc kể lể, nói bởi vì Bụi ở ngoài thành thiếu chút nữa bị vây cánh Nhị hoàng tử bắt đi, bất đắc dĩ để nàng vào ở trong nhà Sở Lệnh Tuyên ở phủ Định Châu để thuận lợi cho bảo vệ. Ai ngờ ngày đó Mã Thục phi phái nội thị đi mắng Bụi, nói rất nhiều lời khó nghe, tức giận đến Bụi chuyển đi thôn trang ngoài thành, kết quả ban đêm ngày thứ hai liền xảy ra chuyện, ngay cả Bụi, cháu dâu trưởng, chắt gái trưởng, nhị tôn tử, nhị cháu dâu, nhiều người như thế thiếu chút nữa bị chết cháy...
Sở Hầu gia chính là tiến cung tìm Hoàng thượng cùng thái tử. Trước tiến cung, ông vẫn là rẽ ngoặt đi phủ công chúa. một chuyến
Hắn đi đến chính viện, Vinh Chiêu đang đứng ở trên giường hoang mang lo sợ. Mã Thục phi nói cùng nàng ta, không cần sợ, người Sở gia chưa bắt được người sống. Mặc kệ bao lâu, các nàng đều không thừa nhận. Nhưng nàng ta chính là sợ hãi, nghĩ đến phò mã mặt lạnh, nàng ta hù dọa giống như là rơi vào kẽ nứt băng tuyết. Nàng ta cũng không có cách nào, mới mặc cho mẫu phi dùng kế sách thấp kém này...
Nàng ta đang nghĩ ngợi, thấy Sở Hầu gia đến. Nàng ta cười đứng người lên nói: "Sở lang, vài ngày rồi, chàng mới đến..."
Nói còn chưa dứt lời, chỉ thấy Sở Hầu gia giơ tay lên, một cái tát kia thế nhưng rơi ở trên mặt nàng ta, đánh nàng ta đến bỗng chốc ngã ở cạnh giường đất.
Vinh Chiêu "A" kêu lên một tiếng. Đừng nói Vinh Chiêu không nghĩ tới Sở Hầu gia dám đánh mình, ngay cả ma ma hầu hạ bên cạnh đều không nghĩ tới phò mã gia lại dám đánh công chúa.
Bọn họ bị hù dọa đi qua đỡ Vinh Chiêu dậy, trách cứ Sở Hầu gia: "Công chúa là cành vàng lá ngọc, phò mã gia như thế nào có thể mạo phạm!"
Sở Hầu gia không để ý ma ma, dùng khăn la lau lau tay, lại vứt bỏ khăn la. Nhìn Vinh Chiêu nói ra từng chữ từng chữ: "Vinh Chiêu, ngươi sẽ vì chính bản thân mình làm nghiệt mà trả giá thật lớn."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.