Chương trước
Chương sau
Chứng kiến Bụi cố chấp như thế, Trần A Phúc bất đắc dĩ đến cực điểm. Nói: "Biết mẹ gặp nguy hiểm, chúng con làm sao có thể không phái người đến bảo vệ mẹ? Nếu như mẹ thật sự có mệnh hệ gì, kêu con đi đối mặt đại gia như thế nào! Mà thôi, mà thôi, con cũng không quay lại kinh thành, liền đi theo mẹ ở cùng một chỗ đi, mẹ đi chỗ nào thì con đi chỗ đó. Muốn sống cùng nhau sống, phải chết cùng chết."

Bụi lắc đầu nói: "Vậy thì sao được, con còn trẻ, vì hài tử cũng không thể đi mạo hiểm."

Trần A Phúc nói: "Nếu mẹ đã cũng biết rõ ở nơi này nguy hiểm, vì cái gì còn muốn ợ lại đây? Trăm thiện hiếu đứng đầu, con dâu không thể bỏ lại mẹ chồng."

Bụi nhắm mắt lại, hai cánh tay cùng nhau chuyển lần tràng hạt, nói: "A Di Đà Phật, tức phụ Tuyên Nhi, con luôn miệng nói hiếu đạo, như vậy nhất định phải nghe lời bần ni nói. Ngày mai, con mang Yên Nhi hồi kinh đi, cũng kêu Yên Nhi cùng Tống thị hồi Định Châu phủ đi."

Thấy bà như vậy, Trần A Phúc nhớ tới Sở Lệnh Tuyên đã từng nói qua, lúc Bụi tuổi còn trẻ đã từng nhốt Sở Hầu gia ở ngoài cửa một đêm, vô luận Sở Hầu gia giải thích thế nào đều không nghe. Cái tính tình này, thật là rất cố chấp, quá tức người.

Trần A Phúc không phải là người cổ đại, không có giác ngộ không mạnh miệng cùng trưởng bối. Nàng nói: "Mẹ, ý tứ mẹ là, mệnh của con cùng Yên Nhi, còn có mệnh phu thê nhị thúc trân quý, chỉ cần chúng ta lúc này rời đi thôi, giữ được tính mạng là được rồi." Nàng lấy ngón tay chỉ bên ngoài, lại nói: "Mà La thúc hầu hạ mẹ, còn có vài vị tiểu sư phụ bên cạnh mẹ, cùng với những hộ vệ bảo vệ mẹ, mệnh bọn họ không trân quý, bọn họ có thể bồi mẹ mất mạng bất cứ lúc nào sao? Mẹ, trước mặt Phật tổ, chúng sinh bình đẳng. Không chỉ sinh mệnh những bảo vệ bên ngoài kia cùng hầu hạ mẹ trân quý, mệnh của mẹ trân quý hơn. Mẹ tin phật, mặc kệ mệnh ai, đều phải quý trọng. Hơn nữa, làm thành người xuất gia, đối với những thứ như thanh cao, mặt mũi, một ít thứ người thế tục coi trọng, không nên nhìn ở trong mắt. Mà những thứ đó, ở trước mặt sinh mệnh, cái gì đều không phải... Phật còn nói, cứu một mạng người, còn hơn xây bảy tòa tháp."

Mấy lời nói này rất ngỗ nghịch, cũng rất khó nghe, khiến Bụi á khẩu không trả lời được.

Bụi giật mình mở mắt ra, tức giận đến tay đều có chút phát run, nói: "Ngươi, ngươi, bần ni, bần ni, ngươi như thế nào có thể nói chuyện cùng bần ni kiểu này. Được, được, ngươi mang tất cả mọi người bên ngoài trở về..."

Trần A Phúc thấy một ít lời nói chạm đến linh hồn làm Bụi tức giận đến không nhẹ, giọng nói lại hòa hoãn xuống: "Mẹ, mệnh của mẹ trân quý hơn, chúng ta làm sao có thể bỏ lại một mình mẹ đây? Đại gia sang năm có lẽ có thể đánh giặc xong trở về. Nếu như mẹ xảy ra chuyện gì, đại gia sẽ có bao nhiêu khổ sở. Chàng ấy từ ngày mẹ tiến vào phật môn trở đi, liền thề muốn lập công dựng nghiệp, hy vọng có một ngày có thể đón mẹ về nhà đoàn viên. Còn có tiểu cô, bọn nhỏ, cùng với bà ngoại La gia, Đại cữu, bọn họ ngày ngày đều nhớ đến mẹ... Đặc biệt là cha chồng, tất cả ẩn nhẫn, mưu đồ của ông ấy, không riêng gì giúp đỡ thái tử thượng vị, lại là hy vọng có một ngày người có thể cả nhà đoàn tụ... Mẹ, con dâu nói lời không dễ nghe, nhưng lời xấu lý bưng. Ngẫm lại đêm ba mươi năm ngoái, vì bảo vệ mẹ, đại gia cùng La thúc bị thương, lại chết ba người hộ vệ, còn dọa hỏng Yên Nhi, mẹ nguyện ý lại xuất hiện tình cảnh như vậy sao? Mẹ tâm địa bồ tát, khẳng định là sẽ không nguyện ý ... Mẹ ngàn vạn lần không cần thỏa mãn Mã Thục phi cùng Vinh Chiêu, bịn họ chính là cố ý khích tướng mẹ, chọc giận mẹ, muốn bức mẹ ra khỏi phủ Định Châu. Như vậy, cho dù phụ cận không có dư nghiệt Nhị hoàng tử, bọn họ có lẽ đều sẽ cho người giả dạng làm những dư nghiệt kia đến hại mẹ. Bọn họ xấu xa như vậy, tại sao phải để họ như nguyện đây..."

Bụi không ngốc, bà cũng biết rõ những lời kia là Mã Thục phi cố ý khiến người chọc giận mình. Nhưng bà trời sinh tính cao ngạo, bị người nói không chịu nổi cùng bẩn thỉu như vậy, cũng là tức chết, mới khư khư cố chấp chạy ra. Sở Lệnh Kỳ cùng Tống thị, còn có La quản sự căn bản không dám nhiều lời, khuyên giải không hiệu quả cũng chỉ có đi theo bà ra ngoài ở.

Hiện tại bị con dâu nói trúng tim đen chỉ ra, ngẫm lại trong viện nhiều người bảo vệ mình như vậy, cùng với nữ nhi tôn tử trong kinh thành, mẹ già ở phủ Thạch Châu, huynh trưởng, còn có nhi tử chinh chiến ở phía nam, bà khóc thành tiếng...

Trần A Phúc lại đỡ Bụi ngồi xuống, nói rất lâu. Nàng không dám nói tiếp những lời nói ngỗ nghịch kia, mà là nói Sở Lệnh Tuyên, Sở Hoa nhớ bà như thế nào, hai tiểu ca, Tiểu Ngọc Nhi đáng yêu như thế nào... Thấy thời gian muộn, lại tự mình hầu hạ Bụi lên giường, mới đi ra.

Mặc dù Bụi miệng không đáp ứng, nhưng Trần A Phúc biết rõ, trong lòng bà đã ngầm đồng ý rồi.

Vừa ra khỏi cửa, một cỗ gió rét đập vào mặt, Trần A Phúc lạnh đến rùng mình một cái. Nàng nắm áo choàng thật chặt, ra Tây Khoa viện.

Trong sân cây cối tiêu điều vắng vẻ đứng im, không có lá cây, đầu cành trống trải. Xuyên thấu qua ngọn cây sơ lãng, chứng kiến một vầng trăng rằm hơi vàng lẳng lặng treo ở chân trời, còn có hàn tinh thưa thớt, hàn quang phát tán mặt đất, càng cảm thấy lạnh buốt.

Trần A Phúc thở phào nhẹ nhõm thật dài, lại nhìn Hoa Cảnh Sơn. Dãy núi liên miên xanh đen như sắt, thần bí, trang nghiêm, hàn khí u mịch... Đột nhiên, tim nàng bắt đầu đập mạnh, sợ đến không chịu được, nàng vội vàng che lên ngực.

Đây là cảm giác gì? Loại cảm giác này thật không tốt!

Lúc này, nàng trong đầu truyền đến thanh âm Kim Yến Tử, nó chít chít kêu lên: "Ma ma, giống như bên ngoài có biến, người ta nghe được mặt đông vài điểu huynh đệ bị sợ, đều chít chít kêu to lên. Hơn nửa đêm, tại sao có thể như vậy, hù chết người rồi!"

Hoa Cảnh Sơn liền ở mặt đông thôn trang.

Trần A Phúc cả kinh, là có người xuống núi bừng tỉnh chim chóc trên cây hay không?

Thà rằng tin là có, không thể tin là không!

Nàng vội vàng cùng Hồng Phỉ nói: "Ta cuối cùng cảm thấy trong lòng hốt hoảng, giống như là muốn xảy ra chuyện gì. Em đi ngoại viện nói một tiếng cùng La quản sự và Lý đội trưởng, kêu bọn họ vội vàng làm tốt chuẩn bị." Rồi nói với Tiểu Hồng: "Đi Đông Sương kêu nhị gia dậy, nói với hắn giống như có biến."

Sau đó, nàng quay ngược lại Tây Khoa Viện, nhẹ nhàng gõ cửa sổ phòng Bụi, nhẹ nói: "Mẹ, mặc vào nhanh lên, con dâu hoảng hốt, cứ sợ tối nay muốn xảy ra chuyện gì... Mẹ, nhất định phải bảo trọng."

Ý tứ bảo trọng chính là trốn kỹ.

Trong phòng truyền đến thanh âm: "Được, mẹ biết rồi."

Từ lần trước sau khi xảy ra chuyện, trong trang làm ba phòng tối. Kể cả phòng ngủ này Tây Khoa Viện, thượng phòng phòng ngủ chính viện, còn phòng ngủ có dãy nhà sau.

Trần A Phúc ra Tây Khoa Viện, Sở Lệnh Kỳ đã từ Đông Sương chạy đến, vừa chạy còn vừa mặc xiêm y. Hắn chạy tới trước mặt Trần A Phúc, nói: "Đại tẩu, xảy ra chuyện gì?"

Trần A Phúc nói: "Ta sợ đêm nay phải gặp chuyện không may, đệ kêu hộ vệ cùng các quân sĩ đều chuẩn bị tốt. Nếu như không có việc gì tốt hơn, ngày mai liền mang mẹ chồng ta cùng nhau hồi phủ Định Châu."

Sở Lệnh Kỳ gật đầu, hắn vẫn cảm thấy Trần A Phúc thông tuệ, mặc dù nàng chỉ dựa vào trực giác khiến mọi người chuẩn bị sẵn sàng, cũng không có cái gì không đúng. Đại bá nương đáp ứng ngày mai sẽ hồi phủ Định Châu, đây là một đêm cuối cùng, một đêm này nhất định phải muốn bảo đảm an toàn cho bà.

Lúc này, Tống thị cùng vài nha đầu đều chạy ra, còn có người bị dọa khóc.

Tống thị hỏi: "Xảy ra chuyện gì rồi?"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.