Nghe tam phu nhân nói, ánh mắt Lý Hiên sáng lên, cậu nhóc trước hành lễ cho tam phu nhân, tiếng hô: "Hoàng cô cô." Sau đó liền chạy đi tìm Trần A Phúc. Thụy Vương Phi cười khổ một cái, nhỏ giọng nói: "Hoàng tỷ thật đúng là tự vạch áo cho người xem lưng." "Là ý tứ gì?" Sở tam phu buồn bực nói, nàng mới vừa nói hoàn toàn là nói đùa. Thụy Vương Phi hạ thấp giọng nói: "Kể từ sau khi tiểu thập nhất đính hôn, Hiên nhi liền làm ầm ĩ muốn đính hôn cùng Tiểu Ngọc Nhi. Biết rõ định không thành, liền rùm beng muốn nói rõ ràng cùng Sở Thiếu phu nhân, không cho nàng hứa gả Tiểu Ngọc Nhi co người khác. Mấy ngày nay Hiên nhi ngày ngày ầm ĩ muốn đến, đều bị lão tử nó ngăn chặn." Sở tam phu nhân nghe cười ha ha, nói: "Thật sự là hổ phụ không sinh khuyển tử, Hiên nhi còn lợi hại hơn lão tử nó, nhỏ như thế liền muốn tức phụ." Thụy Vương Phi đỏ mặt, giải thích: "Đều tại vương gia nhà muội. Quá khứ trêu chọc qua Hiên nhi, nói chỉ cần Sở Thiếu phu nhân sinh khuê nữ, liền tranh thủ nói cho nó làm tức phụ. Vốn là câu nói đùa, nơi nào nghĩ đến nó liền cho là thật..." Nàng không có ý tứ mà nói đúng là, khi Thụy Vương Gia nghe nói Lý Hiên vì cưới được Tiểu Ngọc Nhi, còn đường cong cứu quốc, chạy tới thỉnh cầu tiểu thập nhất, để tiểu thập lại đi thỉnh cầu Hoàng thượng tứ hôn, liền mừng rỡ. Cảm thấy con trai này hiện tại không chỉ không ngốc, còn vô cùng thông minh, so với mình mới trước đây còn thông minh. Hắn lại một lần vì mình quyết định anh minh mà may mắn, đưa con đi trong nhà Trần A Phúc, làm được quá đúng! Còn có, Trần A Phúc thông tuệ như thế, nữ nhi nàng khẳng định cũng kém không được, nếu có thể cưới nha đầu kia về làm con dâu, quả thật không tệ. Đương nhiên, loại ý nghĩ này hắn chỉ nói cùng Thụy Vương Phi, mà không dám nói cùng Lý Hiên. Còn nhỏ tuổi liền muốn lấy tức phụ, mất mặt... Trần A Phúc đang dẫn Sở Trân ở cửa đón khách, Lý Hiên đi qua kéo nàng qua một bên, nhỏ giọng hỏi: "Di di, Tiểu Ngọc Nhi đâu?" Trần A Phúc cười nói: "Hôm nay khách nhân nhiều, nên không để cho nàng đi ra." Lý Hiên lại nổi lên dũng khí nói: "Di di, dì ngàn vạn lần không nên gấp gáp đính hôn cho Tiểu Ngọc Nhi, chờ con lớn đến mười lăm tuổi, liền để hoàng gia gia tứ hôn cho chúng ta."
Trần A Phúc vừa bực mình vừa buồn cười, chọc cái đầu nhỏ cậu một cái, sẵng giọng: "Còn nhỏ tuổi, đều nghĩ cái gì đâu. Về sau không được phép nói lời nói này, nếu không di di liền mất hứng." Chứng kiến Lý Hiên chu cái miệng nhỏ lên, vành mắt đều hồng, nghĩ tới cậu nhóc cũng là tâm tính đứa trẻ, thời gian một lúc lâu cũng sẽ không nhớ kỹ chuyện này. Lại nói: "Tiểu Ngọc Nhi nhỏ như vậy, di di đương nhiên sẽ không đính hôn cho nàng. Con cũng thiệt là, năm nay mới sáu tuổi, phải nhiều nghĩ trên việc học, không cần nghĩ những chuyện kia, khiến người chê cười." Lý Hiên nghe được di di sẽ không đính hôn cho Tiểu Ngọc Nhi, liền cao hứng trở lại, cười đến mặt mày cong cong, gấp rút bảo đảm: "Con hội nghĩ nhiều trên việc học, cố gắng học tập, về sau sẽ có tiền đồ ..." Chứng kiến Lý Hiên dạng này, cùng tiểu nam hài kẻ ngốc ngốc trước đó một chút cũng không giống. Trần A Phúc vẫn điểm cái khen cho mình ở trong lòng, rất có cảm giác thành tựu. Nàng ngồi xổm xuống hôn khuôn mặt nhỏ xinh đẹp của Lý Hiên một chút, nói: "Đứa bé ngoan, đi chơi đi." Thấy lại có khách đến, Trần A Phúc liền đi chào hỏi khách khứa. Hôm nay, còn đến vài khách nhân không tưởng được. Một người là tiểu thập nhất dẫn Lý Trình đến, còn có một người là Trần Vũ Tình đi theo Hà phu nhân đến. Tiểu thập nhất cùng Lý Trình tự nhiên là khách nhân tôn quý nhất. Tiểu thập ngồi xuống bên cạnh tam phu nhân, nói chuyện một hồi cùng vài trưởng bối nữ quyến, liền đi ngoại viện. Cậu không muốn đi, muốn nán lại cùng Sở Hàm Yên và mẫu thân trong chốc lát. Chỉ là tiểu bồ câu thỉnh thoảng thúc giục cậu nên đi ngoại viện cùng một chỗ nhiều cùng các nam nhân, nói đây là ý tứ thái tử điện hạ. Còn có một cái là, tam phu nhân và Thụy Vương Phi, An vương thế tử phi thỉnh thoảng lấy cậu ra nói giỡn, làm cậu vô cùng thẹn thùng. Lý Trình là bị vài tiểu cô nương Sở Hàm Yên cùng Anh Huệ, Chu Oánh Nhi, Trương Tử Kỳ, Dương Thiến kéo ở trong góc nói đùa, vài tiểu cô nương cũng lấy Sở Hàm Yên trêu ghẹo. Sở Hàm Yên mắc cỡ khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hồng, liếc mắt về phía tiểu thập nhất xa xa, liền cầm khăn che khuôn mặt nhỏ. Thấy tiểu thập vừa đi, mới dẫn chúng tiểu cô nương đi khu vui chơi thiếu nhi nhảy dây cùng thang trượt. Khiến Trần A Phúc giật mình là Trần Vũ Huy thế nhưng đã mang thai. Giang thị đã nói qua trong thư, Trần Thế Anh muốn cho Trần Vũ Huy hợp cách (li hôn). Chờ sau khi bình định kết thúc, nhất định sẽ tóm một số người ra. Mà tất cả mọi người biết rõ Hà đại nhân lúc trước là nhất đảng Nhị hoàng tử, kết quả của ông ta chắc chắn sẽ không tốt. Nghĩ cũng dự đoán được, lão Hà gia lúc này sẽ không để Trần Vũ Huy hợp cách. Trần Vũ Huy thường xuyên ở nhà gây chuyện, một nhà Hà Lâm Sinh đều cực kỳ nhịn xuống. Cho nên, Trần Thế Anh cũng đích xác tìm không ra lý do để bọn họ hợp cách. Trần Vũ Huy hôm nay ăn mặc vô cùng ngăn nắp, trang dung hóa trang tinh xảo, bụng cũng chưa nhô ra, không giống phụ nữ có thai. Vẫn là Hà phu nhân nói cùng Trần A Phúc: "Lão Nhị tức phụ hoài thân thể, nhưng nàng nói nhớ đại tỷ nhớ đến vô cùng, ta chỉ đành mang nàng đến."
Trần Vũ Huy đi tới kéo một cánh tay Trần A Phúc, cười nói: "Đại tỷ, muội tử sớm liền muốn tới thăm tỷ, chỉ là thời gian trước thể cốt vẫn luôn không tốt lắm, cho nên hôm nay mới đến thăm đại tỷ. Về sau đại tỷ rảnh rỗi, cũng đi trong nhà muội tử làm khách nhiều hơn, tỷ muội chúng ta trò chuyện tán gẫu." Hà phu nhân đã ở một bên cười nói: "Đúng vậy, lão Nhị tức phụ gần như ngày ngày đều muốn nhắc tới ở trước mặt ta, nói các cô tỷ muội tình thâm, nàng nhớ cô rất nhiều." Đây là nói dối, nếu không phải Giang thị nói một việc ở trên thư, Trần A Phúc còn thật cho rằng Trần Vũ Huy bỏ xuống khúc mắc trước kia. Trần A Phúc không biến sắc rút cánh tay mình từ trong tay Trần Vũ Huy ra, cười nói: "Ta bình thường rất bận rộn, phải quản gia, phải trông hài tử, còn phải hiếu thuận trưởng bối..." Trần Vũ Huy để dung mạo xuống, mới vừa muốn nói chuyện, liền bị Hà phu nhân kéo một cái. Hà phu nhân cười khanh khách nói: "Đúng vậy, Sở Thiếu phu nhân nhà lớn nghiệp lớn, hài tử lại nhiều, xác thực bận rộn. Sở Thiếu phu nhân không có thời gian, về sau liền để nhị nhi tức phụ nhà ta đến thăm cô nhiều." Trần A Phúc cười không nói gì, lại đi chào hỏi những khách nhân khác. Hà nhị phu nhân thấy Trần A Phúc đi, nhíu mày thấp giọng nói cùng Trần Vũ Huy: "Tức phụ lão Nhị, còn muốn bày tư thái, hôm nay chúng ta chính là đến nịnh bợ nàng ta. Nếu như nàng ta chịu hỗ trợ, quan chức cha chồng ngươi có lẽ còn có thể bảo trụ, nếu như nàng không giúp đỡ, cha chồng ngươi bị định là nhất đảng Nhị hoàng tử, hạ chức đều là nhẹ, nói không chừng sẽ còn tịch thu tài sản và giết cả nhà. Như vậy, ngươi cũng chạy không được vận rủi bị bán bị sung quan nô." Sắc mặt Trần Vũ Huy càng thay đổi. Nàng ta không muốn mang thai. Sau khi từng nghe người phụ thân phái tới nói với nàng ta thế cục trong triều, nàng ta cũng muốn tìm cơ hội hợp cách cùng Hà Lâm Sinh. Nàng rảnh rỗi liền giày vò ở nhà, còn khiến người đánh hai nha đầu thông phòng của Hà Lâm Sinh đến sưng cả mặt, làm tiểu thiếp của hắn rớt thai. Thế nhưng Hà Lâm Sinh đều nhịn xuống, không chỉ không có đánh chửi nàng ta, còn nói nàng ta muốn đánh ai thì đánh. Ban đêm bữa tết Trung thu đó, trăng tròn như cái bàn, hoa quế phiêu hương, Hà Lâm Sinh một thân bạch y tuấn tú như trích tiên. Hắn cầm một vò rượu đi đến trong phòng nàng ta, nói thời khắc ngày hội này vô cùng đáng giá, hắn muốn uống một chén cùng nàng ta...
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]