Tiết Bảo Nghi bị Trần A Phúc đẩy ở trên người Dương tam gia, giận dữ, mắng: "Trần A Phúc, ngươi cái thứ bỉ ổi..." Nàng nhìn thấy Trần A Phúc mặt âm trầm, lại bước lên một bước, hù dọa nuốt xuống câu nói kế tiếp. Hiện thời, mẫu thân của mình mất đi Hoàng thượng yêu thương. Ở trong mắt thái hậu cùng hoàng hậu, mình cũng không sánh bằng nữ nhân nông thôn này. Nàng ta không phải không thừa nhận, mình và mẫu thân, thất thế ... Trần A Phúc không để ý sắc mặt đen tối của Tiết Bảo Nghi, lên cỗ kiệu, nghênh ngang rời đi. Đằng sau truyền đến tiếng Tiết Bảo Nghi khóc lớn mắng chửi người, cùng với tiếng Dương tam gia khuyên giải. Sở Hầu gia ở Báo Quốc Tự ba ngày, liền không để ý ánh mắt khẩn cầu của Vinh Chiêu, một mình xuống núi. Ông ngay cả phủ công chúa đều không về, trực tiếp đến phủ Vĩnh An Hầu ở. Ông hiện thời bên ngoài không có chuyện làm, trong bóng tối không dám có chuyện làm, liền ngày ngày ở nhà trêu chọc hài tử, cũng là thích thú. Hiện tại, không chỉ hai tiểu ca ngày ngày ầm ĩ đòi ông nội, cho dù là Tiểu Ngọc Nhi vừa mở mắt ra, đều chỉ vào cửa miệng "A" không ngừng, ý tứ là đi tìm ông nội chơi. Mùng mười tháng tám, tiểu thập nhất và Tiểu Lý Hiên lại kết bạn đến Sở gia làm khách. Đây là lần đầu tiên sau khi tiểu thập nhất cầu hôn Sở Hàm Yên với phụ hoàng mẫu hậu tới Sở gia, nhìn thấy Trần A Phúc cùng Sở Hàm Yên còn có chút thẹn thùng. Cậu đã được ám hiệu Trần A Phúc kêu Thu Nguyệt nói cùng câu, sự kiện kia ở trước khi chưa định ra, ngàn vạn lần không thể nói ra ngoài, cũng không thể nói cùng Yên Nhi muội muội. Trần A Phúc nhìn đến khuôn mặt cậu đỏ bừng, âm thầm buồn cười. Tiểu tử lớn lên rồi, cũng biết rõ thẹn thùng. Sở Hàm Yên không biết rõ nguyên nhân, còn tự tay nâng một chén dưa hấu nước đá bào cho cậu, nói: "Điện hạ mặt hồng như thế, nhất định là rất nóng, ăn chén nước đá bào hạ chút thời tiết nóng." Tiểu thập nhất cười ha ha tiếp nhận nước đá bào, nhỏ giọng nói: "Yên Nhi muội muội thật tốt. Về sau, ca ca sẽ đều cho muội đồ tốt nhất." Nhìn Trần A Phúc bên cạnh một chút, lại vội vàng nói: "Cũng cho nương." Trần A Phúc xem một chút hai Kim đồng Ngọc nữ trước mắt, cười nói: "Được, cảm ơn con." Nhoáng một cái đến giữa tháng chín, Trần Danh và Vương thị bận rộn hết việc nhà nông nông thôn, đến kinh thành. Bọn họ ở lại chỗ này hai tháng, xem một chút nhi tử cùng một nhà nữ nhi, cuối năm lại hồi hương. Ở quê quán quen rồi, người quen lại nhiều, vẫn thích về quê ở. Ngày đó, Trần A Phúc cao hứng mà dẫn dắt mấy hài tử cùng động vật gia đi nhà bọn họ chơi.
Mọi người gặp nhau cùng một chỗ, không chỉ người cao hứng, động vật gia càng cao hứng. Nguyên Bảo sinh hai con chó cái nhỏ, chó nhỏ rất giống cha, lông là vàng bạc đan xen, cho nên một con chó gọi Đại Hoàng, một con chó gọi Nhị Bạch. Trước đó vài ngày, thật dài cùng ngắn ngủi cũng tốt đẹp rồi, hiện tại bụng ngắn ngủi đã nổi lên, hai tháng sau liền muốn làm mẹ. Trần A Mãn cũng dẫn Dương Thiến đến, Trần A Ngọc, Dương Minh Viễn, Dương Siêu sẽ đến ăn cơm tối. Trước đó vài ngày, Hưng Long đại tửu lâu đã long trọng khai trương ở kinh thành. Làm ăn không tệ, cái điếm này chủ yếu là Trần A Đường tổng phụ trách, Trần Thực như cũ chịu trách nhiệm đại tửu lâu phủ Định Châu. Trần A Ngọc cũng đính hôn, sang năm thành hôn. Cha cô nương làm buôn bán rượu, rất nhiều địa phương đều có xưởng rượu cùng quán rượu của nhà hắn, có thể nói phú giáp một phương. Nhà hắn vừa ý, không chỉ là Trần A Ngọc nhân tài cùng năng lực, chủ yếu hơn là Đường tỷ của hắn là phu nhân thế tử Vĩnh An Hầu phủ, dưỡng mẫu thập nhất điện hạ. Vương thị cùng Trần Danh lặng lẽ hỏi Trần A Phúc: "Chúng ta nhớ Đại Bảo, có thể lặng lẽ trông thấy nó hay không? Đứa bé kia nhân nghĩa, cũng đã tiến cung làm hoàng tử, còn nhớ kỹ chúng ta, tiện thể cho đồ chúng ta." Trần A Phúc cười nói: "Con kêu người chuyển lời cho nó, kêu nó khi nào nghỉ hưu mộc thì đi nhà con làm khách, mọi người có thể gặp nó. Hai người quang minh chính đại gặp, không cần lặng lẽ đâu." Vương thị vui vẻ nói: "Vậy thì tốt rồi. Lại nói thế nào thì cũng nuôi nó nhiều năm như vậy, nhớ nó nhớ vô cùng." Tiến vào chín tháng tới nay, phía nam liên tiếp báo về tin chiến thắng, đại quân bình định thế như chẻ tre, đánh bại nhiều tòa thành trì, nhất đảng Nhị hoàng tử liên tiếp bại lui hướng nam. Đặc biệt là mùng tám tháng mười, lại tới tám trăm dặm khẩn cấp, đại quân bình định đã chiếm lĩnh Nam Trung thỉnh sẽ tập hợp tại Điền Thành. Nếu theo tốc độ này đánh xuống, sang năm hơn nửa năm là có thể kết thúc chiến tranh. Hoàng thượng mừng rỡ, hạ chỉ tưởng thưởng tướng sĩ bình định. Nghe được tin tức này, tam phu nhân cùng Trần A Phúc đều vui mừng đến phát khóc, lão hầu gia cùng Sở Hầu gia cũngmừng rỡ. Thời điểm người một nhà đang ở An Vinh Đường uống rượu ăn mừng, đột nhiên người ngoại viện đến báo, nói nội thị truyền thánh chỉ đến, kêu đại tỷ nhi đi tiền viện tiếp thánh chỉ. Sở Hầu gia nhìn sang lão hầu gia, thấy lại nhìn qua Trần A Phúc cùng tam phu nhân một bàn khác, trong lòng bọn họ đều có hiểu rõ ràng. Vội vàng đứng dậy, đi sân nhỏ từng người thay quần áo. Lý thị buồn bực cực kỳ, cả kinh nói: "Vì cái gì Hoàng thượng truyền chỉ cho Yên Nhi? Chẳng lẽ, cấp phong hào phong gì đó cho nha đầu kia? Muốn phong, cũng có thể phong cho Tam đệ muội, hoặc là Vệ nhi, Trí nhi nha, dù sao Tam thúc mới là Đại nguyên soái bình định..."
Nhị lão gia trách mắng: "Câm miệng, thánh tâm là bà còn có thể đoán hả?" Trần A Phúc dắt tiểu cô nương về sân nhỏ, tự mình mặc lên y phục cáo mệnh, lại thay một bộ quần áo màu đỏ thẫm cho tiểu cô nương. Kêu nàng không cần phải sợ, liền ấn theo bình thường dạy nàng mà làm. Trước đó, Trần A Phúc liền để Hoàng ma ma thường xuyên dạy tiểu cô nương lễ tiết lúc tiếp thánh chỉ cùng tiếp ý chỉ. Đi đến ngoại viện, hương án đã bày xong. Nội thị cười nói với Sở Hàm Yên: "Sở đại cô nương, tiếp chỉ." Tất cả mọi người quỳ xuống. Nội thị mở ra thánh chỉ đọc lên: "Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết, Tư nghe thấy Sở Hàm Yên tôn nữ Sở Nghiễm Triệt Vĩnh An hầu, nhàn thục hào phóng, ôn lương đôn hậu, tướng mạo xuất chúng, trẫm nghe thấy quá mức vui mừng. Lý Trạch Thái thập nhất tử của Trẫm, sở xuất kế hoàng hậu, thân phận quý trọng, thiên tư thong minh, cùng Sở gia nữ có thể nói trời đất tạo thành. Vì thành giai nhân mỹ, đặc biệt tương Nhữ gả thập nhất hoàng tử làm phi. Hết thảy lễ nghi, giao cho lễ bộ cùng Khâm Thiên Giám giám chính cùng chung xử lý, đợi Nhữ sau cập kê sẽ thành hôn. Bố cáo trong ngoài, hàm sử văn chi. Khâm thử." Sở Hàm Yên vừa luống cuống lại lo sợ, không quá nghe hiểu. Trong lúc gây người, thấy Trần A Phúc quỳ ở bên cạnh nàng kéo kéo xiêm y nàng, nàng vội vàng dập đầu một cái, run sợ run giọng nói: "Tạ chủ long ân!" Nội thị giao thánh chỉ cho Sở Hàm Yên, rồi nói lời chúc mừng với lão hầu gia cùng Sở Hầu gia. Sở Lệnh An lặng lẽ kín đáo đưa một cái hà bao cho hắn. Vị nội thị vừa đi, lại tới nội thị Từ Ninh Cung, là truyền ý chỉ thái hậu nương nương, ngợi khen Sở Hàm Yên, lại ban thưởng nàng hai thanh ngọc Như Ý cùng bốn thất cung gấm. Tiếp theo, nội thị Khôn Ninh Cung lại tới, là tới truyền ý chỉ Hoàng hậu nương nương, cũng là ngợi khen Sở Hàm Yên, cũng ban thưởng nàng hai hộp đông châu, hai bộ đồ trang sức vàng khảm ngọc. Chờ đều tiễn mấy người nội thị đi, tiểu cô nương cuối cùng biết mình là đính hôn cùng thập nhất điện hạ, đợi đến khi mình lớn lên sẽ gả cho ca ấy. Mặc dù nàng mắc cỡ khuôn mặt hồng hồng, trong lòng lại là cực thích. Nàng biết rõ, gả cho ca ấy, tựa như mẫu thân gả cho phụ thân, sẽ cùng ca ấy vĩnh vĩnh viễn viễn sinh hoạt chung một chỗ, sinh hài tử cho ca ấy. Nàng thích cùng ca ca sinh hoạt chung một chỗ, đây là một giấc mộng ở trong lòng nàng nghĩ rất lâu lại không dám nói cùng bất luận kẻ nào. Không nghĩ tới, cuối cùng thực hiện rồi.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]