Tiểu thập nhất lần trước liền biểu đạt ý tứ cùng Trần A Phúc muốn giới thiệu Sở Hàm Yên gặp mặt cùng Lục công chúa làm bạn thân. Trần A Phúc cũng không hy vọng Sở Hàm Yên kết giao cùng quý nữ thân phận quá cao, đặc biệt là công chúa quận chúa gì đó. Những người kia, rất nhiều đều biến thái ngoan lệ, Vinh Chiêu chính là ví dụ. Sở tiểu cô nương thiện tâm, lại không có bao nhiêu tâm cơ, lá gan cũng còn hơi nhỏ, tốt nhất không cần liên hệ cùng những quý nữ tâm cơ nặng hoặc là tâm tư âm u. Xét thấy tiểu thập nhất có lòng, Trần A Phúc uyển chuyển cự tuyệt qua. Có lẽ là quá uyển chuyển, tiểu thập nhất không nghe được, hôm nay vẫn là mang Lý Trình đến. Lúc này, An vương phi đang nghe Vũ Ca Nhi cùng Minh Ca Nhi thổi phồng. Không còn cách nào, nàng đã bị tức đến không nói chuyện bình thường, cưỡng chế xúc động muốn mắng to Vinh Chiêu. Hai đứa bé thấy lão mỹ nhân thích nghe bọn họ nói chuyện, cũng thích. Bọn nó một người lại một người ngồi bên đầu gối An vương phi, lớn tiếng nói muội muội bọn nó đáng yêu như thế nào, cẩu cẩu của bọn nó uy mãnh như thế nào, điểu điểu của bọn nó biết nói như thế nào. Mặc dù năng lực biểu đạt của bọn họ có hạn, nhưng thanh âm cao, gan lớn, lại đắc ý, vẫn hấp dẫn rất nhiều người chú ý. "Muội muội, mỹ mạo, đẹp mắt, thơm thơm, như tiên nữ, cực kỳ thích nhất nhất..." "Cẩu cẩu, uông uông uông, lớn tiếng, lợi hại, nhảy còn cao hơn phòng ở..." "Điểu điểu, biết nói, biết ca hát, biết đọc thơ, biết khiêu vũ..." Bọn nó nói khiến Trần A Phúc mặt đỏ, lại chọc cho An vương phi vui vẻ, cũng chọc cho những người khác mừng rỡ. Thấy tiểu thập nhất đến, tất cả mọi người đứng dậy chào hỏi. Tiểu thập nhất mặc dù tuổi nhỏ, nhưng thân phận lại là cao nhất. Cậu hành lễ cho các trưởng bối xong, liền bị An vương phi kéo ngồi bên cạnh cùng nhau ở trên giường La Hán.
Cậu bồi vài lão phụ nhân nói chuyện một trận, lại trêu chọc hai tiểu ca cùng Tiểu Ngọc Nhi vài câu. Sau đó, liền đặc biệt nghiêm túc mà giới thiệu Sở Hàm Yên cho Lý Trình: "Lục muội muội, muội đã gặp Yên Nhi, muội ấy là bạn chơi của ca ca khi còn bé, tính tình ôn nhu, các muội định sẽ trở thành bạn tốt." Rồi nói với Sở Hàm Yên: "Yên Nhi, này là Lục muội muội của ca, chơi với ca vô cùng tốt, bọn muội phải chung đụng vui vẻ." Hài tử Hoàng thất đều trưởng thành sớm, huống chi Lý Trình cũng là từ nhỏ được Đan Tiệp Dư khi đó không được sủng nuôi lớn. Lý Trình mặc dù biết dưỡng mẫu thành hoàng hậu, nhưng mình cũng không phải là ruột thịt của bà. Mà thập nhất ca ca, mới là con ruột Hoàng hậu nương nương khóc sắp mù mắt. Cùng so với công chúa khác, thân phận nàng là cao. Nhưng cùng so với thập nhất ca ca, thân phận nàng kém xa. Cho nên đối với lời tiểu thập nhất nói, nàng hội tuyệt đối phục tùng. Nàng cười tủm tỉm chủ động đi qua dắt Sở Hàm Yên đi một bên nói nhỏ. Mấy… tiểu quý nữ khác thấy vậy, đều chủ động tới gần. Vài tiểu cô nương líu ríu nói lên, chủ yếu nói là chuyện "Điểu vung nồi" vừa rồi, còn vừa nói vừa cười. Lý Trình đã nghe tiểu thập nhất nói qua cùng nàng và mẫu hậu sự kiện "Điểu vung nồi" ở Linh Ẩn tự, hiện tại lại nghe, cũng cười không thôi, cực kỳ tiếc nuối đến muộn, không thấy được tuồng kia. Hoàn toàn không có cảm thấy cái người bị "Điểu vung nồi" công kích kia là trưởng tỷ của nàng. Lý Trình cũng hận Vinh Chiêu, bởi vì Mã Thục phi trước đó liên tục đi theo Vương hoàng hậu đả kích Đan Tiệp Dư cùng Cửu hoàng tử lúc trước, liên quan nàng cũng chịu không ít bắt nạt. Trong mấy tiểu quý nữ có một người là huyện chủ Anh Huệ cháu gái của An vương phi, tiểu cô nương năm nay chín tuổi. Một người là Chu Oánh Nhi cháu gái phủ Vinh quốc công, năm nay tám tuổi, lớn cỡ như Sở Hàm Yên. Một người là Phùng Diệu Hoa đại nữ nhi Hinh Hòa công chúa, cũng chín tuổi. Còn có một người là Trương Tử Kỳ cháu gái Trấn Tây Hầu, năm nay bảy tuổi, nhỏ nhất. Sở Hàm Yên lúc trước liền nhận biết Chu Oánh Nhi, hai tiểu cô nương tương đối hợp ý. Chu Oánh Nhi cũng là tiểu cô nương Trần A Phúc rõ ràng để Sở Hàm Yên phát triển hướng bạn thân. Vài tiểu cô nương nói chuyện, liền bị huyện chủ Anh Huệ lĩnh đi bên hồ chèo thuyền xem hoa sen. Nha đầu Kỳ Nhi cùng La Mai vẫn luôn đi theo hầu hạ Sở Hàm Yên cũng đi theo. Minh Hồ hẹp dài, trong hồ hoa sen ganh đua khoe sắc, hai bờ sông liễu rủ lung lay sinh động. Hơn nữa xuyên qua trong lá sen dáng người sáng rỡ trên thuyền nhỏ, cùng với bóng dáng thon dài đi xuyên qua dưới liễu rủ, còn có hậu sinh đong đưa quạt trong tay, la khăn trong tay cô nương, thật sự là quang cảnh thật đẹp nhìn cũng không đủ. Vài tiểu cô nương một đường cười vui đi bên trong đến một cái lương đình bên hồ cách đó không xa. Bọn nha đầu vội vàng rót nước trà đặt ở trên bàn nhỏ, lại mang mấy thứ trái cây cùng quả hạch lên, thỉnh vài vị cô nương ngồi ở trên ghế dài.
Sở Hàm Yên mặc dù nhát gan, mồm miệng cũng không tính rất lanh lợi, nhưng Lý Trình cùng Chu Oánh Nhi đối với nàng đặc biệt thân thiện, nàng liền cũng có thể ngẫu nhiên nói đùa vài câu. Vinh Hòa công chúa là tam nữ nhi Hoàng thượng, cũng là muội muội đồng bào của Thụy Vương Gia. Phùng Diệu Hoa thường xuyên tiến cung vấn an ngoại tổ mẫu Chu Đức phi, quan hệ rất tốt cùng Lý Triều. Nàng ta rất không muốn thấy Tiểu Lý Hiên ngây ngốc chọc ngoại tổ mẫu thương tâm, đương nhiên liền lại không muốn gặp người Sở gia có quan hệ tốt cùng Lý Hiên. Lại thấy trên đường Lục công chúa liên tục kéo tay Sở Hàm Yên, mà tay kia kéo huyện chủ Anh Huệ, nàng ta muốn sáp lên đều không đến gần được. Hơn nữa Sở Hàm Yên lớn lên mắt sáng răng trắng, mặt mày như vẽ, Trương Tử Kỳ còn liên tục truy vấn khuy cài trên xiêm y của nàng là mua ở nơi nào, trong lòng Phùng Diệu Hoa lại càng mất hứng. Liền nói gần nói xa ép buộc Sở Hàm Yên, nói cái gì ngốc nữ, quê mùa các loại lời nói. Mặc dù nàng ta biết rõ Sở gia nuôi lớn cậu thập nhất, nhưng Sở gia lại như thế nào cũng không thể so với bản thân là cháu ngoại của Hoàng thượng, cho nên không cho Sở Hàm Yên một chút mặt mũi. Sở Hàm Yên phản ứng hơi chậm, trước không biết Phùng Diệu Hoa là đang nói nàng. Đợi nàng phản ứng kịp, lại không biết nên đánh trả như thế nào, cũng sợ hãi, liền cúi đầu xuống chịu đựng nước mắt không nói lời nào. Lý Trình tuổi mặc dù nhỏ hơn Phùng Diệu Hoa, nhưng nàng là công chúa, lại là dì nhỏ của Phùng Diệu Hoa, bởi vì là hoàng hậu nuôi lớn lại là có vài phân sức lực. Nàng trước còn chịu đựng, thấy Phùng Diệu Hoa thức sự quá đáng, liền mất hứng trách cứ nàng vài câu: "Ngươi là chuyện gì xảy ra, muốn chơi chung thì vui vẻ nói chuyện, không muốn chơi chung thì chúng ta cũng không giữ ngươi." Lại chỉ Sở Hàm Yên nói: "Yên Nhi là ban thân của ta, ngươi không thể vô lý đối với nàng." Phùng Diệu Hoa bị trách cứ đến vành mắt đều hồng, nhưng vẫn không dám lên tiếng, cũng không đứng dậy rời đi. Nàng ta biết rõ, Lý Trình bây giờ là thân phận cao nhất trong tất cả công chúa, mẫu thân mình so ra đều kém nàng, mình phải nịnh bợ tốt nàng. Nhưng trước mặt mọi người bị Lý Trình trách cứ như thế, lại cảm thấy thật sự rất mất mặt, trong lòng mắng Sở Hàm Yên một nghìn lần. Huyện chủ Anh Huệ hôm nay là chủ nhân, liền cười an ủi các nàng vài câu, cũng coi như cho Phùng Diệu Hoa một cái bậc thang đi xuống. La Mai biết rõ chủ tử chịu ủy khuất, khổ sở vành mắt đều đỏ lên, nàng không biết nên làm sao bây giờ, dùng con mắt xem Kỳ Nhi. Kỳ Nhi sớm được Trần A Phúc dặn dò, cũng thường xuyên nghe Hoàng ma ma nói có một vài quý nữ ương ngạnh. Nàng không cách chủ tử khá xa giống như nha đầu khác, mà là vẫn đứng ở sau lưng Sở Hàm Yên, sợ có cái gì ngoài ý muốn xuất hiện. Trong lòng còn nghĩ tới, nếu như vài vị quý nhân này lại đề nghị đi bên hồ chơi, nàng nhất định phải khuyên tiểu chủ tử về Hạm Đạm Hiên.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]