Chương trước
Chương sau
Ngày mùng mười này, tam phu nhân cùng Trần A Phúc dẫn Sở Hàm Yên, hai tiểu ca, Tiểu Ngọc Nhi, còn có thứ nữ nhị phòng Sở Lâm, Sở Bích cùng đi An vương phủ.
Sở Lâm cùng Sở Bích đã mười ba tuổi, từ năm ngoái liền bắt đầu tìm nhà chồng cho các nàng. Các nàng mặc dù là thứ nữ nhị phòng, phụ thân không có bản lãnh, mẹ cả không biết điều, nhưng Sở gia gia thế lên, các nàng lớn lên cũng coi như thanh tú động lòng người, vẫn có thể tìm thứ tử hộ gia cảnh tương đối, hoặc là con trai trưởng gia thế thấp một chút.
Mấy tháng trước, có người nói cửa hôn sự cho Sở Lâm, Lý thị cùng Nhị lão gia thế nhưng đồng ý. Hậu sinh nhà dòng dõi đủ cao, nhị công tử Thừa Ân Hầu phủ. Chỉ là người toàn bộ kinh thành đều biết rõ Tiếu nhị công tử này không chỉ là một đồng tính, còn tính tình bạo ngược, không học vấn không nghề nghiệp, nữ nhi con nhà trong sạch cũng không muốn gả vào.
Tiếu gia trước ánh mắt còn khá cao, vẫn muốn tìm đích nữ môn đăng hộ đối. Cho nên làm trễ nãi đến bây giờ, Tiếu nhị công tử cũng đã hai mươi lăm tuổi còn chưa cưới được tức phụ.
Cuối năm ngoái, lại xảy ra chuyện xấu Tiếu nhị công tử đánh chết tiểu quan sở lâu, chỉ là Tiếu gia ra bạc tìm một kẻ chết thay đè chuyện này xuống. Hiện tại Tiếu gia hạ thấp điều kiện, chỉ cần môn đăng hộ đối, tướng mạo không kém thì thứ nữ cũng được.
Tiếu gia chọn trúng Sở gia, phái tức phụ quản gia tìm được Lý thị nói vun vào. Còn ám hiệu, nếu như cửa hôn sự này thành, Thừa Ân Hầu phủ trừ cho sính lễ giá trị một vạn lượng bạc ra, còn sẽ lén lút cho thêm năm ngàn lượng bạc sính kim.
Lý thị vừa nghe, liền đồng ý, lại đi thuyết phục Nhị lão gia.
Nhị lão gia tính toán một phen, hy sinh một đứa thứ nữ, không chỉ được thêm năm ngàn lượng bạc, đối với tiền đồ nhi tử cũng có trợ giúp, cũng liền đồng ý.
Lão hầu gia sau khi nhận được tin tức, tức Nhị lão gia mắng to một trận, còn đá ông ta mấy cước, nói Sở gia làm không được chuyên bán con gái, cho dù thứ nữ cũng không được. Cửa hôn sự này cũng liền chưa nói thành.
Sau đó, lão hầu gia lại giao làm mai hôn sự của Sở Lâm, Sở Bích cho tam phu nhân. Tam phu nhân ở nhà nhàm chán, cũng đồng tình hai bé gái kia, liền hứa hẹn xuống. Tiệc hoa sen lần này, cho dù An vương phủ không thỉnh người nhị phòng, tam phu nhân vẫn dẫn hai vị cô nương kia theo.
Đến An vương phủ, cỗ kiệu trực tiếp đi Hạm Đạm Hiên cách Minh hồ không xa.
Mấy người Trần A Phúc một cỗ kiệu, đầy tớ liền đẩy tới một chiếc xe em bé đẹp mắt. Thời tiết này mặc dù không phải là lúc nóng nhất, nhưng vẫn tương đối nóng bức. Trần A Phúc không muốn cho người ôm hài tử, như vậy hài tử quá nóng, dễ nổi rôm sảy.
Nàng vừa để Tiểu Ngọc Nhi ngồi xuống vào xe bên trong em bé, hai tiểu ca liền chạy tới, một bên một đứa canh giữ xe nhỏ của muội muội, rất sợ người khác trộm muội muội đi.

Hai tiểu ca bảo vệ muội muội như thế, vẫn là Trần A Phúc dạy tốt. Nàng vẫn cảm thấy mặc kệ thời đại nào, bé trai cũng phải có lòng trách nhiệm. Chỉ có có lòng trách nhiệm, bọn họ mới có thể làm việc thật tốt, nghĩ biện pháp bảo vệ trai gái người nhà. Bồi dưỡng lòng trách nhiệm của bọn họ, liền bắt đầu từ Tiểu Ngọc Nhi.
Cho nên từ khi Tiểu Ngọc Nhi vừa ra đời, Trần A Phúc sẽ giáo dục bọn họ phải bảo vệ muội muội, bảo vệ muội muội, phải có khó khăn trên người, mới có tư tưởng cùng giác ngộ chỗ tốt cho muội muội.
Hiện tại, hai tiểu ca chứng kiến có nhiều người đều đến xem muội muội như vậy, sợ hết hồn, rất sợ những người này trộm muội muội xinh đẹp đi. Kỳ thật, người ta không chỉ xem Tiểu Ngọc Nhi, còn nhìn bọn nó, thậm chí chiếc xe nôi xinh đẹp này, nhưng bọn nó đã cảm thấy mọi ánh mắt đều là nhìn muội muội bọn nó. Hơn nữa, ánh mắt kia tràn ngập trần trụi hai chữ "cướp bóc".
Thấy có người ghé sát vào đùa với mấy người bọn nó, mặc kệ, kéo giọng nói: "Muội muội, chúng ta."
Bọn họ vừa rống, người xem náo nhiệt lại vui vẻ hơn.
Ba đứa bé này đích xác quá đáng yêu. Tiểu nữ oa trong xe nhỏ, mặc quần áo trẻ em màu hồng phấn lụa hoa thêu hoa, váy nhỏ lụa hoa thủy lam, trên váy nhỏ còn may con rối Tiểu Yến Tử. Trên đỉnh đầu bé con là hai túm tóc nho nhỏ, đang trừng đôi mắt to sáng ngời nhìn qua ở bốn phía. Thấy có người nói chuyện với mình, bé con còn biết "A a" gọi hai tiếng, thái độ rất là thân thiện.
Mà hai tiểu nam oa, không chỉ lớn lên rất giống nhau, mặc cũng giống nhau như đúc, còn giữ lại đầu mái ngói đồng dạng. Bọn nó cũng không thân thiện như vậy, có người vừa lên trước, bọn nó liền gào lên với người ta, rất sợ cướp muội muội bọn nó chạy đi.
Trần A Phúc đỏ mặt, thầm nói về sau phải mang hai vật nhỏ này đi ra trông thấy quen mặt nhiều hơn. Trần A Phúc trước cũng từng tham gia mấy lần yến hội, đều chỉ dẫn theo Sở tiểu cô nương, không mang ba đứa nhỏ này.
Nàng nhỏ giọng sẵng giọng: "Bảo bối, các nàng không phải là đến cướp muội muội, là nhìn thấy muội muội đáng yêu, đến chào hỏi cùng muội muội. Các con thế này, muội muội về sau có thể sẽ không có bằng hữu."
Hia tiểu ca nghe vậy, mới hoãn hạ vẻ mặt, nói với người vây quanh bọn họ: "Xem muội muội, chúng ta thích. Đoạt muội muội, chúng ta không thích."
Có người cười nói: "Ai da, hài tử thật đáng yêu. Ta không chỉ muốn đoạt muội muội về nhà, còn muốn đoạt cả hai ca ca về cùng nhau."
Chứng kiến ánh mắt đề phòng của hai tiểu ca, lại có người vội vàng cười nói: "Chúng ta không đoạt, chúng ta là nói đùa."
Mọi người một đường đi một đường nói, tiến vào Hạm Đạm Hiên.

Trong sảnh phòng, An vương phủ cùng vài phụ nhân thân phận và bối phận cao đang ngồi ở chỗ kia nói chuyện, trong đó kể cả Vinh Chiêu công chúa.
Xuất phát từ lễ phép, An vương phủ cũng cho đưa thiệp phủ công chúa Vinh Chiêu, nghĩ tới Vinh Chiêu đã rất lâu chưa từng xuất phủ chắc chắn sẽ không đến. Nào nghĩ tới, thân thể Vinh Chiêu vừa khỏe thế nhưng đến rồi.
Bởi vì trước đó Vinh Chiêu nàng ta đi được gần với Nhị hoàng tử, lại dùng cái loại thủ đoạn đó làm cho Sở gia vợ con ly tán, An vương gia cùng An vương phi cũng không muốn có nhiều lui tới với nàng ta. Nhưng nàng ta đến, An vương phi ngoài mặt cũng đành phải nhiệt tình chiêu đãi.
An vương phi thấy tam phu nhân cùng Trần A Phúc dẫn bọn nhỏ đến, vẫy tay cười nói: "Hoa Xương cũng tới rồi, mau, đến ngồi ở đây. Có cháu ở đây, vậy nơi này cũng sẽ không tẻ ngắt."
Tam phu nhân cao giọng cười nói: "Hoàng thẩm chủ trì tiệc hoa sen, lúc nào sẽ tẻ ngắt chứ, nói đùa nha."
Trong những người này có vương phi, quận vương phi, trưởng công chúa, công chúa, còn có hai lão phong quân.
Trần A Phúc dẫn bọn nhỏ cùng Sở Lâm Sở Bích hành lễ hỏi cho các nàng xong. Lúc đi đến trước mặt Vinh Chiêu, Sở Hàm Yên bị dọa đến sắc mặt tái nhợt, sít sao kéo tay Trần A Phúc không buông, thân thể cũng có chút phát run. Nàng nhỏ giọng nói: "Nương, con sợ."
Trần A Phúc xoa bóp tay tiểu cô nương, ý bảo nàng không phải sợ.
Trần A Phúc mang bọn nhỏ lại phúc phúc cho Vinh Chiêu, hai tiểu ca là chắp tay thi lễ.
Hôm nay sự chú ý của Vinh Chiêu không ở trên người Sở Hàm Yên, mà là ở trên người mấy người hài tử khác. Sở Hàm Yên cùng so với ba đứa bé khác, nàng ta hận lại khẳng định là ba đứa bé khác.
Lại như thế nào, trên người Sở Hàm Yên còn có huyết mạch Mã gia. Mà mấy người hài tử khác, lại chỉ có quan hệ cùng con tiện nhân kia.
Con mắt nàng ta ở quét qua trên người mấy đứa hài tử, trong lòng hận ý dày vô cùng, nhưng vẫn cường ép xuống. Cười khanh khách nói: "Mấy hài tử này chính là cháu nội trai cháu gái của bản cung, lần đầu tiên bái kiến tổ mẫu, nên dập đầu chứ." Rồi nói với Trần A Phúc: "Tức phụ Lệnh Tuyên, ngươi là nương dạy hài tử như thế nào, ngay cả lễ tiết này cũng không hiểu?"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.