Chương trước
Chương sau
Trần A Phúc liền kêu người viết thiệp đưa đi phủ công chúa, bảo ngày mai sẽ mang hài tử đi viếng thăm công chúa.
Sở tiểu cô nương hiện tại đặc biệt thích làm khách, nhưng vừa nghe là đi nhà "nữ nhân hư hỏng" làm khách, liền bĩu môi. Tựa ở trong lòng Trần A Phúc hỏi: "Nương, con có thể không đi không?"
Trần A Phúc cười an ủi: "Chớ sợ, ông nội con cũng ở trong phủ công chúa, công chúa Vinh Chiêu không dám như thế nào."
Sở tiểu cô nương lại nói: "Mùa xuân đến rồi, sao Kim Yến Tử còn chưa có trở lại đây? Nếu như nó ở thì tốt rồi, kêu nó lại dẫn điểu vung nồi đi kéo phân trong nhà công chúa."
Kể từ khi có Yến Tử bay tới, tiểu cô nương liền bắt đầu ngóng trông Kim Yến Tử.
Trần A Phúc vội vàng nói: "Xuỵt, ngàn vạn lần không để cho người khác biết điểu vung nồi có quan hệ cùng Kim Yến Tử, nếu không Kim Yến Tử liền sống không được nữa."
Sự kiện này Trần A Phúc nhắc nhở rất nhiều lần cùng tiểu thập nhất và Sở tiểu cô nương. Tiểu cô nương nhất thời sốt ruột, lại đã quên mẫu thân nhắc nhở.
Nàng vội vàng che miệng lại, nhẹ giọng nói: "Được, con không nói nữa."
Ban đêm, Trần A Phúc lại dẫn Tiểu Ngọc Nhi tiến vào không gian.
Kim Yến Tử giờ tý có thể ra ngoài, rất là hưng phấn, còn mang Kim Bối từ trong hoàng kim ốc ra ngoài. Lâu như thế, Trần A Phúc vẫn là lần đầu tiên trông thấy Kim Bối.
Trên Kim Bối người mọc đầy lông vũ, rất là xinh đẹp. Nó nhắm con mắt, nhưng có thể cảm giác được nó có hô hấp, giống như là đang ngủ say.
Trần A Phúc vui vẻ nói: "Nha, Bối Bối đã có sinh mạng rồi."
Kim Yến Tử chít chít cười nói: "Đúng nha, chỉ là nó liên tục ngủ say, người ta nghĩ rất nhiều biện pháp đều không lay tỉnh nó."
Sắp đến giờ tý, Kim Yến Tử nói nó vừa đi ra ngoài liền tiến hoàng cung thăm thối Đại Bảo.
Trần A Phúc nhắc nhở: "Cục cưng ngàn vạn lần không cần mang quá nhiều chim đi hoàng cung chơi, càng không thể để Hoàng thượng biết rõ đoàn điểu công kích Vinh Chiêu có quan hệ với chúng ta. Nếu không, Sở gia sẽ phải đại họa lâm đầu."
Kim Yến Tử nhấc khóe miệng lên nói: "Người ta thông minh như vậy, đương nhiên sẽ không làm việc ngốc này."

Giờ tý vừa đến, hắc quang chợt lóe, Kim Yến Tử liền bay ra không gian.
Trần A Phúc ra không gian cho Tiểu Ngọc Nhi bú sữa, thối thối, lại bỏ con bé vào không gian, đặt Kim Bối lên giường nhỏ nàng, một mình đi lên giường ngủ.
Mà trong một thiên điện Tư Nguyên Cung, tiểu thập nhất đang ngủ ngon. Cậu mặc dù có cung điện của mình, nhưng bởi vì Hiền phi không nỡ xa cậu, cậu vẫn là cùng nhau ở tại Tư Nguyên Cung với Hiền phi.
Cậu cảm giác giống như là có người đang cào lỗ tai, mũi cậu, cậu xoa xoa mũi cùng lỗ tai lại lật người ngủ. Kim Yến Tử lại dùng cánh mũi nhọn tiếp tục cào, cuối cùng cào tỉnh tiểu thập nhất.
Cậu mở mắt ra, trong la trướng, ánh sáng đèn cung đình xuyên qua cực kỳ yếu ớt. Cậu như cũ chứng kiến một con Yến Tử đứng thẳng bên gối mình, nó đang nhấc khóe miệng mỉm cười với cậu.
"Kim Bảo!" Cậu lăn lông lốc ngồi dậy, kích động bắt lấy Kim Yến Tử vào trong tay.
Thái giám hầu hạ ngoài trướng nghe thấy thanh âm, hỏi: "Điện hạ, ngài muốn đi ngoài?"
Tiểu thập nhất vội vàng nói: "Không có, ta đang nói mớ."
Thái giám trực đêm rất buồn bực, nói mớ còn thanh tỉnh như thế? Nhưng cũng không dám hỏi nhiều.
Tiểu thập nhất kích động cầm lấy Kim Yến Tử, đặt ở dưới lỗ mũi ngửi một cái, cũng ngửi thấy hương vị đặc thù của nó, có chút giống mùi thơm trên người nương. Cậu không kìm được vui mừng, về sau thường xuyên có Kim Yến Tử làm bạn, liền sẽ cảm giác mẫu thân cùng muội muội liền ở bên người, cuộc sống trong cung cũng sẽ sống dễ chịu hơn rất nhiều.
Kim Yến Tử bị cậu bóp đến trợn mắt nhìn thẳng, còn không dám kêu ra tiếng, tức giận đến lại đang cuồng mắng trong lòng "Thối Đại Bảo".
Ngày hôm sau, Trần A Phúc dẫn bọn nhỏ ăn xong điểm tâm, lại cho Tiểu Ngọc Nhi uống sữa, liền kêu người đưa hai tiểu ca cùng Tiểu Ngọc Nhi đi An Vinh Đường. Tam lão gia không ở nhà, hai đứa con trai lại đi học, tam phu nhân rảnh rỗi liền thích trêu chọc lấy mấy hài tử này. Đặc biệt là Tiểu Ngọc Nhi, nếu không phải Trần A Phúc tự mình nuôi bằng sữa mẹ, có lẽ thường xuyên sẽ bị tam phu nhân giữ ở An Vinh Đường cũng không nhất định.
Trần A Phúc thu thập mình cùng Sở tiểu cô nương thỏa đáng, đặc biệt là tiểu cô nương ăn mặc thật tốt một phen. Lúc trước lúc tiểu cô nương bị ôm ra phủ công chúa, là một tiểu si nữ gầy yếu, đáng thương đến không chịu được. Hiện tại, nàng không chỉ khỏe mạnh thông tuệ, còn đẹp giống như một tiểu tiên nữ.
Lễ vật đưa phủ công chúa là ngoại sự phòng chuẩn bị, Trần A Phúc cũng sẽ không tự mình chuẩn bị lễ vật cho Vinh Chiêu.
Xe ngựa đến phủ công chúa, cỗ kiệu trực tiếp nâng các nàng đi chính viện công chúa trụ.

Tiến vào sân nhỏ, Sở tiểu cô nương bản năng sợ lên. Không chỉ tay kéo Trần A Phúc càng chặt hơn, thân thể nho nhỏ cũng dính sát ở trên người Trần A Phúc, nhắm mắt theo đuôi.
Trần A Phúc lại thấp giọng an ủi một câu: "Đừng sợ."
Trong phòng phía đông, Sở Hầu gia thân mặc nửa cũ mới màu xanh áo cà sa (loại áo dài của nhà sư) đang ngồi ở trên giường đọc sách. Thấy Trần A Phúc dẫn cháu gái trưởng đến, trên mặt mới có vui vẻ.
Ông bỏ sách xuống nói: "Công chúa ở trong phòng, tức phụ Tuyên Nhi đi vào đi. Yên Nhi quá nhỏ, không thể lây bệnh khí, đứng ở cửa vấn an là được." Nói xong đứng dậy đi tới phòng ngủ.
Trần A Phúc thở phào nhẹ nhõm, người ông nội này quả thật tri kỷ. Nàng cũng không hy vọng tiểu cô nương cách Vinh Chiêu quá gần, không chỉ sợ lây bệnh khí, còn sợ hù dọa tiểu cô nương.
Nha đầu đứngứng ở cửa vén mành mềm, Sở Hầu gia dẫn đầu đi vào, Trần A Phúc nhắm mắt theo ở phía sau, Sở Hàm Yên bị Hoàng ma ma dắt đứng ở cửa.
Phòng ngủ rất lớn, bài trí hết sức xa hoa, xuyên qua mấy tầng màn che mỏng, mới đi đến trước giường mạ vàng khảm ngọc bảo.
Vinh Chiêu dựa nghiêng ở trên giường, bởi vì đeo một ít đồ trang sức trang nhã, ngược lại không cảm thấy là sắc mặt khó coi. Nhưng con mắt vô thần, hô hấp gấp gáp, không có thần thái tung bay cùng ngông cuồng tự đại lúc trước. Đây không chỉ bởi vì bị bệnh, nhiều hơn có lẽ cũng bởi vì có tâm bệnh.
Sở Hầu gia ngồi trên mặt ghế ở cách giường có chút xa, Trần A Phúc đến gần bên giường, khom gối nói ngôn ngữ ngoại giao: "Bái kiến công chúa điện hạ. Hy vọng công chúa điện hạ bảo trọng thân thể, sớm ngày bình phục."
Vinh Chiêu bây giờ là muốn gặp Trần A Phúc, lại sợ gặp Trần A Phúc. Muốn gặp, là vì người con dâu Trần A Phúc này đến trước mặt nàng ta lập quy củ, vừa biểu hiện Sở lang còn là phò mã của mình, Sở gia vẫn là tôn trọng mình.
Sợ gặp, là vì không muốn để cho con dâu ruột của nữ nhân kia trông thấy dáng vẻ chật vật của mình.
Cho nên, nàng ta đặc biệt để đầy tớ thượng trang cho nàng ta, mặc vào xiêm y hồng y thạch lựu có thể nổi bật lên sắc mặt càng đẹp mắt, mang đồ trang sức cùng vòng tai khảm đá thạch lựu.
Nàng ta thẳng thẳng thân thể, hừ lạnh nói: "Ngươi là con dâu bản cung, vào kinh lâu như thế, như thế nào hiện tại mới đến vấn an?" Thanh âm vắng lạnh, hơi khàn khàn, không có bén nhọn cùng khí tràng lúc trước.
Xem Vinh Chiêu gượng chống đỡ, Trần A Phúc thầm hừ, đều nói nữ nhi hoàng đế không lo gả, ngươi tội gì đi nhớ thương nam nhân có lão bà, còn chỉnh một nhà người ta thảm như vậy. Hiện tại, ngươi cùng Mã Thục phi thất thế, mà Sở gia lại lên rồi. Công chúa không có chỗ dựa không được chào đón, không phải là quân cờ chính là con rơi...
Trần A Phúc nhắm mắt nói: "Bẩm công chúa, chúng ta trở lại kinh thành, đầu tiên là vội vàng chuẩn bị công việc thập nhất điện hạ hồi cung, sau lại bận rộn chuyện thế tử gia nam hạ. Lại về sau, thập nhất điện hạ lại thường xuyên kêu người đưa tin ra, nói ngài ấy và Hiền phi nương nương thích ăn điểm tâm ta làm..."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.