Chứng kiến Trần A Phúc đầy mặt sầu khổ, Kim Yến Tử chít chít cười nói: "Ma ma, người còn có cục cưng con nha, chờ khi Sở phụ thân đi đánh giặc, con cũng đi ra rồi. Con rảnh rỗi liền đi phía nam xem Sở phụ thân một chút, nếu như hắn có chuyện, người ta cũng có thể giúp đỡ chút." A, cũng đúng, mình nhất sốt ruột, liền đã quên tiểu phúc tinh này. Trần A Phúc lại nâng Kim Yến Tử hôn hai cái, cười nói: "Nhi tử ngoan, ma ma có con, thật sự là may mắn." Lại thẹn thùng nói: "Cục cưng, có thể cho Sở phụ thân một chút lục tổ yến cứu mạng hay không, cũng không cần nhiều, hơi lớn như ghèn mắt ba ba là được." Nàng rất thẹn thùng, mình hai lần hoài hài tử liền ăn hai lần lục tổ yến, ba con trai con gái vừa sinh ra cũng ăn một chút lục tổ yến. Sớm biết rằng Sở Lệnh Tuyên phải đi đến tiền tuyến đánh trận, nên lưu lại một chút cho hắn. Kim Yến Tử mặc dù đau lòng mắt đậu xanh nhỏ đều nhăn thành một đường nhỏ, vẫn nói: "Người ta cũng không muốn ma ma làm quả phụ. Vài nữ chủ nam chủ trước của người ta đều là thuận lợi vui vẻ sống đến già, làm sao có thể để cho Sở phụ thân chết sớm nha." Nói xong, nó liền bay vào trong hoàng kim ốc mổ ra một chút lục tổ yến cho Trần A Phúc. Trần A Phúc sợ một điểm nhỏ lục tổ yến này bị mất, dùng khăn dính lục tổ yến lên, lại bọc lại. Tiếp theo, nàng lại da dày nhìn Kim Yến Tử, Kim Yến Tử lại bay lên cây mổ Lục Diệp cỡ móng tay cho nàng. Nàng tiếp nhận, mới có tâm tư nhìn Kim Bối một chút. Nàng nhìn sang xung quanh, lại không có bóng dáng Kim Bối. Hỏi: "Cục cưng, Bối Bối đâu?" Kim Yến Tử vừa nghe Kim Bối, vừa cười nheo mắt, chít chít nói: "Lông trên người Bối Bối đều dài đủ, cũng có hô hấp. Nhưng mà, nó lại liên tục nhắm mắt lại ngủ. Người ta đặt nó vào trong hoàng kim ốc nghỉ ngơi rồi." Trần A Phúc vui mừng, cười nói: "Vậy quá tốt, chờ nó tỉnh lại, cục cưng cũng không cô đơn nữa." Kim Yến Tử chít chít cười nói: "Cho nên á, người ta là ma ma phúc tinh, ma ma cũng là phúc tinh người ta. Người ta đi theo ma ma mới có Bối Bối, cái tình này người ta liên tục nhớ kỹ đây." Một người một chim nói chuyện một trận, Trần A Phúc ra không gian. Nàng trực tiếp đi tây phòng, ở trong một ngăn tủ tìm ra một viên dược trị ngoại thương. Hạ Nguyệt trực đêm ở trong phòng phía đông tỉnh, hỏi: "Đại nãi nãi có chuyện gì không?" Trần A Phúc nói: "Không sao, em nghỉ ngơi đi." Nàng tiến vào phòng ngủ khóa cửa lại vào, lại tiến vào không gian. Để Kim Yến Tử giúp đỡ nhai nát Lục Diệp, nhả ra vào bên trong thuốc viên tan vỡ, rồi nhào nặn lục tổ yến đi vào dùng sức chà xát, một miếng thần dược liền ra đời. Nó mặc dù so ra kém thần dược Vô Trí lão hòa thượng cùng Quy Linh tiểu hòa thượng chế ra, nhưng bên trong thêm lục tổ yến, lá cây Yến Trầm Hương, nước miếng Kim Yến Tử, cũng được cho là á thần dược.
Nàng cất thần dược vào hộp đồng nhỏ, mới tính yên tâm. Lúc ra không gian nghỉ ngơi đã sau nửa đêm, nàng một giấc đến bình minh. Sau điểm tâm, Trần A Phúc ngồi ở trên giường dẫn vài nha đầu làm quần áo mặc bên trong cho Sở Lệnh Tuyên. Sở Lệnh Tuyên cực chú ý, phải cho hắn mang đi nhiều một chút. Bọn nhỏ thức dậy, Sở tiểu cô nương dẫn hai đệ đệ chơi ở dưới giường gạch, không cho bọn họ đi quấy rầy mẫu thân. Đang nháo, trong nhà đến hai khách nhân đã lâu - - tiểu thập nhất cùng Tiểu Lý Hiên. Khi bọn họ đột nhiên xuất hiện ở bên cạnh cửa phòng, Trần A Phúc cả kinh há to miệng ngẩn người tại đó, Sở Hàm Yên cũng ngơ ngác đứng ngốc. Hạnh phúc tới quá đột nhiên, cảm giác không quá chân thật. Chỉ có hai tiểu ca phản ứng được nhanh nhất, bọn họ kêu gọi, lảo đảo bổ nhào đi qua về phía tiểu thập nhất, một người ôm một chân cười to. Nước miếng chảy xuống, lại trực tiếp lau miệng ở trên đùi tiểu thập nhất. Tiểu thập nhất cười ha ha, sờ sờ đỉnh đầu hai tiểu ca, lại kéo bọn họ vừa đi đến giường. Trong miệng còn nói: "Như thế nào, mẫu thân cùng muội muội cao hứng ngốc rồi?" Lý Hiên là cười nói: "Thập nhất hoàng thúc nói chúng ta đột nhiên đến có thể dọa mọi người kêu to một tiếng, quả thật nha." Trần A Phúc tựa như mới phản ứng kịp, cười khanh khách buông xiêm y trong tay kéo tiểu thập nhất qua, trên dưới quan sát hắn gầy ốm không. Sở Hàm Yên chạy tới bên cạnh tiểu thập nhất, kêu lên: "Ca ca, a, điện hạ." Tiểu thập nhất lại cao hứng kéo tay tiểu cô nương qua, cười nói: "Muội muội, thật lâu không thấy được muội, thật nhớ." Tiểu cô nương vành mắt đều có chút hồng, liếc qua cái tay kéo nàng kia, nói: "Muội cũng rất nhớ ca. Lần trước tiến cung thăm điện hạ, muội thật muốn nắm tay ca như trước kia, nhưng mà muội không dám..." Tiểu thập nhất cười một tiếng mặt mày cong cong, bám vào bên tai nàng thấp giọng nói: "Trong cung phải nói lễ tiết, trở về nhà lại kéo." Trần A Phúc đang ôm Tiểu Lý Hiên vào trong ngực thân mật. Nghe thấy bọn họ đối thoại, há to miệng nhưng vẫn nhịn xuống chưa nói. Về sau không thường xuyên gặp mặt, lại theo tuổi dần dần tăng trưởng, bọn họ có lẽ cũng sẽ không thân mật như thế.
Lý Hiên hỏi Trần A Phúc: "Di di, Tiểu Ngọc Nhi đâu?" Thụy Vương Gia cùng Thụy Vương phi sớm bảo Lý Hiên gọi Trần A Phúc là Sở Thiếu phu nhân, nhưng tiểu tử cố chấp nhất định phải gọi nàng là "Di di". Trần A Phúc nói: "Tiểu Ngọc Nhi còn ngủ ở trong phòng ngủ, Hiên nhi cùng Yên Nhi chơi cùng song song, không đánh thức nàng." Lý Hiên rất là thất vọng, nhưng mà không đành lòng quấy rầy Tiểu Ngọc Nhi mộng đẹp. Mấy người thân mật đủ, Trần A Phúc gấp quần áo để Hoa mụ mụ lĩnh người làm cơm món ăn bọn họ thích ăn. Chú cháu bọn họ hôm nay nghỉ hưu mộc, mấy ngày trước liền nói xong hôm nay kết bạn đến Sở phủ chơi một ngày. Tiểu Tử vốn là cùng La mụ mụ và Thu Nguyệt cùng nhau hầu hạ Đại Bảo, bởi vì Đại Bảo được cho phép mang hai người hầu hạ bên người tiến cung, nàng cùng gã sai vặt Tiểu Lộ Tử đều không theo vào cung. Tiểu Tử còn có chút tiếc nuối, nhưng Tiểu Lộ Tử sau khi biết rõ thân phận Đại Bảo, sờ sờ chỗ kín, thở phào nhẹ nhõm. Nếu hắn đi vào, cần phải hạ một đao. Tiểu Tử cùng Tiểu Mặc hiện tại bị đưa cho Vũ Ca Nhi cùng Minh Ca Nhi làm đại nha đầu. Tiểu Lộ Tử cơ trí, đi theo La Phương làm chân chạy. Trần A Phúc biết rõ Tiểu Tử cùng tiểu thập nhất tình cảm tốt, còn để cho nàng chuyên môn vào nhà tới hầu hạ nguyên chủ tử. Lại để cho người đi thỉnh Sở Lệnh Trí lại đây. Không mời tam phu nhân, nàng ấy hiện tại cũng bận rộn. Sở Lệnh Trí vừa đến, liền cười ha ha chắp tay nói: "Gặp qua thập nhất hoàng cữu." Tiểu thập nhất có chút đỏ mặt, nhíu mày giống như một ông cụ non, nói: "Bối phận này, bối phận này, quá loạn." Cậu rất mất hứng, trước kia cậu là bối phân nhi tử mẫu thân, như thế nào hiện tại bỗng chốc biến thành bậc cha chú mẫu thân, bối phận tổ phụ muội muội. Thật sự là quá tức người! Cậu nhìn hai mắt Sở Hàm Yên. Thấy Sở Hàm Yên đang sùng bái nhìn mình, cậu lại hếch bộ ngực nhỏ. Tiến cung những ngày này, cậu mong nhớ nhất là ôm ấp ấm áp của "mẫu thân", còn có ánh mắt sùng bái của "Muội muội". Mặc dù những xưng hô kia không thể gọi bên ngoài, nhưng cậu vẫn luôn kêu như thế ở trong lòng. Chỉ có kêu như thế, cậu có thể ở trong cung điện xa lạ âm thầm nhấm nháp phần ấm áp khiến cậu mê muội kia. Mặc kệ người khác nhìn như thế nào, ở trong lòng của cậu, mẫu thân vĩnh viễn là mẫu thân, muội muội vĩnh viễn là muội muội. Trần A Phúc thấy mấy hài tử chơi đùa rất cao hứng, liền đi phòng bếp nhìn nhìn. Thấy có hệ liệt hoàng kim bọn nhỏ thích, món kho, mấy thứ điểm tâm, mì vằn thắn nước cốt gà. Nàng suy nghĩ một chút, lại làm một chậu mì tương thịt vụn. Đây hẳn là thức ăn tiểu thập nhất khó quên nhất.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]