Chương trước
Chương sau
Sau khi ăn xong, Trần A Phúc về trước phòng ngủ sửa soạn cho mình lưu loát. Vì để tiểu cô nương nổi bật, xiêm y cùng đồ trang sức đeo tay của nàng chỉ chú trọng xa hoa. Nàng vốn là đã mang thai, không có eo thon, hơn nữa gương mặt có chút sưng. Ăn mặc đi ra, bụng lớn béo phệ phụ nữ có thai của nàng cũng không tính quá phát triển.
Sau đó, lại gọi tiểu cô nương đi vào, bắt đầu thu thập cho nàng.
Xiêm y của Sở tiểu cô nương là một bộ do Trần A Phúc tự mình thiết kế, thêu phường Nghê Thường long trọng đẩy ra thời trang trẻ em hạng sang. Trên người là áo lập lĩnh đuôi ngắn lụa hoa tà nghiêng màu đỏ nhạt, năm đôi khuy cài song nhĩ màu đen cùng viền cổ áo, vạt áo một vòng màu đen là mấy chỗ làm đẹp trên y phục. Bên dưới mặc quần lụa mỏng dài màu đỏ thẫm, làn váy rất lớn, buông thả rậm rạp rối bù.
Áo có chút giống quần áo học thời dân quốc đời trước, tương đối tương tự cùng một loại áo hưng thịnh thời đại này. Chỉ là quần áo học sinh hơi ngắn, thắt lưng chặt rộng mở. Mà trên áo thời đại cái khá dài, eo thon không hiện. Nếu như váy là màu đen, sẽ nhìn đẹp hơn. Nhưng tiểu cô nương hôm nay mặc, nhất định cần phải vui mừng, hơn nữa quần áo cô nương gia cổ đại cũng không thích hợp dùng màu đen.
Cắm vào hai cây trâm ngọc bích hoa sen trên hai búi tóc trên đầu nàng, hai đóa quyên hoa màu đỏ nhạt, lại điểm một điểm chu sa ở ấn đường của nàng. Còn thoáng tô lông mày cho nàng một cái, má lại đánh một tầng phấn hồng nhàn nhạt.
Trần A Phúc biết rõ tiểu cô nương đặc biệt thích đẹp, tối ngày hôm qua, sẽ dùng sơn móng tay đỏ thẫm nhuộm đỏ móng tay nàng. Màu sắc nàng pha chế một chút, không phải là đỏ thẫm, thiên về hồng. Lại thả một chút bột trân châu ở bên trong, mơ hồ hiện ra óng ánh.
Tiểu cô nương không điểm trang cũng đã đẹp mắt, vừa thu xếp một chút, xinh đẹp đến không nói nổi.
Không nói tiểu cô nương sau khi soi gương thẳng vui mừng, ngay cả Đại Bảo đều kích động không chịu được, càng không ngừng nói: "Muội muội thật là xinh đẹp mắt, đẹp mắt giống như thân. Ai nha, không có ai có thể càng đẹp mắt như hai người."
A Lộc và Sở Lệnh Trí cũng cảm thấy Sở Hàm Yên hôm nay đẹp giống như một tiểu tiên nữ, nhưng đều thẹn thùng khen tiểu cô nương người ta như Đại Bảo.
Lý Hiên thì cảm thấy Trần Đại Bảo vô cùng lạ lùng, nói: "Yên tỷ tỷ cùng di di ngày ngày đều đẹp mắt như thế, Đại Bảo ca ca như thế nào mới phát hiện?"
Sở Lệnh Tuyên nhìn tiểu cô nương xinh đẹp, khóe miệng khẽ nhếch cười, mặt ngoài bình tĩnh, nội tâm thì lại bành trướng không thôi. Nhớ tới ba năm trước đây, thời điểm con bé qua sinh nhật bốn tuổi. Khi đó con bé si si ngốc ngốc, gần như không biết nói chuyện không biết cười, bị người truyền thành "Si nữ". Nhưng mà bây giờ, con bé thông minh lanh lợi, mặt mày như vẽ, cười nhẹ nhàng, hạnh phúc tràn đầy... Cùng trước kia thật sự là khác nhau trời vực.
Hắn biết rõ, đây đều là công lao của thê tử. Nếu không có thê tử, nữ nhi cả đời đúng là bi thảm rồi. Hắn có loại xúc động muốn ôm thê tử vào trong lòng, nhưng chứng kiến một phòng hài tử, vẫn phải nhịn.
Nhìn lại một chút tiểu thập nhất khen tức phụ bản thân cùng khuê nữ tự đáy lòng, lúc này từ đáy lòng hắn không biết là ghen tị vật nhỏ này, hay thật đáng yêu.

Sở Lệnh Tuyên đưa cho tiểu cô nương một cái hộp gấm nhỏ, nói: "Đây là lễ sinh nhật phụ thân tặng con, chúc khuê nữ sinh nhật vui vẻ."
"Cảm ơn phụ thân." Tiểu cô nương cười đến mặt mày cong cong.
Sau đó, Sở Lệnh Tuyên mang Trần A Lộc, Sở Lệnh Trí, Trần Đại Bảo cùng với một nhà Truy Phong cùng hai vợ chồng Vượng Tài đi tiền viện tiếp khách. Một nhà Truy Phong là minh tinh xã giao phủ Định Châu, mặc kệ người lớn hài tử đều thích.
Trần A Phúc thì mang Sở Hàm Yên cùng Lý Hiên đi đến phòng khách, nữ khách sẽ chiêu đãi ở chỗ đó.
Trần A Phúc nhìn sang mấy bóng lưng như tùng ở phía trước, cao thấp đan xen, cho dù là bóng lưng, cũng có thể nhìn ra bọn họ phong thần tuấn lãng. Bọn nhỏ lớn lên thật là nhanh, chớp mắt một cái đều cao lớn như thế rồi.
Đặc biệt là A Lộc, hai năm này sinh trưởng tốt, đã có một mét sáu mấy, còn cao hơn Trần Danh chút. Vóc dáng Trần Danh và Vương thị đều thiên thấp, trước đó A Lộc cũng lớn lên được gầy teo nho nhỏ. Có lẽ vài năm này sinh sống tốt, hơn nữa thường xuyên ăn thêm thức ăn có Yến Trầm Hương, cho nên lớn lên thật nhanh. Hắn mới mười ba tuổi, ít nhất còn có thể lớn thêm mười cm. Hắn vốn là lớn lên thanh tú, nếu như vóc dáng cao lên, lại là một thế giai công tử nhẹ nhàng.
Bắt đầu từ năm nay, đã có nhiều nhà muốn làm thân cùng A Lộc. Phần lớn là thân hào nông thôn, còn có hai thuộc hạ của Sở Lệnh Tuyên, không chỉ nhìn trúng tỷ phu Sở Lệnh Tuyên này, cũng bởi vì bản thân A Lộc đủ ưu tú - - đọc sách giỏi, lớn lên đẹp, tính tình tốt.
Trần A Phúc hé miệng cười cười, rất có loại cảm giác Ngô gia có đệ trưởng thành mà tự hào.
Đi đến hành lang, đoàn người Sở Lệnh Tuyên đi lên phía trước, Trần A Phúc dẫn tiểu cô nương cùng Lý Hiên đi hướng sau.
Phòng khách ở bên cạnh hậu hoa viên, là một hàng sương phòng, chuyên môn dùng để chiêu đãi khách nhân, hoặc là ngắm hoa nghỉ chân.
Thu ý đang nùng, trời thu sáng rỡ. Trong vườn không chỉ hoa cúc cùng hoa sơn trà đang nở tươi đẹp, còn có hải đường bốn mùa, cây hoa hồng, hoa la đơn và các loại hoa, đều nở rộ. Trần A Phúc không lo đời sống vật chất lại dùng nhiều tâm tư ở trên theo đuổi tinh thần, nàng ngẫu nhiên sẽ dùng một chút phân yến pha nước tưới hoa, đặc biệt là vài chậu hoa cúc trân phẩm cùng hoa sơn trà, đóa lớn, cực xinh đẹp thủy linh.
Trần A Phúc lại vào nhà xem một chút, bố trí được sắc màu rực rỡ, rất là vui mừng.

Lúc này, Tống thị dẫn Văn ca nhi đến, nàng phải giúp Trần A Phúc chiêu đãi nữ khách.
Đợt khách nhân thứ nhất đến là mẹ con Sở Hoa cùng mẹ con La tứ nãi nãi. Bọn họ vẫn là năm trước, cũng đến chính là lúc tiểu cô nương qua năm tuổi. Các nàng chứng kiến Sở Hàm Yên hôm nay, con mắt đều trợn tròn.
Hai năm không gặp, trước mắt tiểu cô nương cười nhẹ dịu dàng với các nàng sẽ là Yên tỷ muội sao? Nếu không phải ngũ quan tương tự, còn có Trần A Phúc đứng ở bên cạnh nàng, cùng với trước đó Bụi tán dương, các nàng đều không thể tin được tiểu cô nương này chính là Yên tỷ muội đã từng si si ngốc ngốc.
Sở Hoa vui vẻ nói: "Ôi trời ơi, Yên tỷ muội, đứa bé ngoan, đều lớn như vậy rồi, còn xinh đẹp lanh lợi như thế."
La tứ nãi nãi cũng cười nói: "Yên tỷ muội, còn nhớ rõ thẩm không?"
Sở Hàm Yên đương nhiên không nhớ rõ bọn họ. Nhưng vừa rồi đã nghe mẫu thân gọi các nàng, liền hé miệng cười hành cái phúc lễ tiêu chuẩn cho bọn họ, gòi: "Đại cô cô, tứ biểu bá mẫu." Lại gọi La Anh Đào cùng Hằng Ca nhi: "Anh Đào tỷ tỷ, Hằng đệ đệ."
Sở Hoa cùng La tứ nãi nãi đều kéo tiểu cô nương tán dương một trận.
La Anh Đào mười hai tuổi, rất xinh đẹp động lòng người, nghe nói đã đính hôn. Nàng không chỉ thích tiểu cô nương thay đổi thông minh, càng ưa thích xiêm y rất khác biệt của nàng. La Anh Đào biết rõ Trần A Phúc biết thiết kế xiêm y, khuy cài trong cửa hàng đồ cưới mẫu thân chính là nàng thiết kế, cũng suy đoán xiêm y của Yên tỷ muội là nàng thiết kế rồi.
Liền nói với Trần A Phúc: "Đại biểu thẩm, xiêm y của Yên biểu muội thật là đẹp mắt. Người xem, xiêm y dạng này cháu mặc thích hợp không?"
Trần A Phúc cười nói: "Đương nhiên thích hợp. Màu áo thay đổi thanh đạm lịch sự tao nhã một chút, váy không cần sợi dùng gấm, đồng dạng đẹp mắt." Xem trong mắt La Anh Đào bốc lên ngôi sao nhỏ, lại cười nói: "Ngày mai cháu đi thêu phường Nghê Thường một chuyến, chọn xong nguyên liệu, để tú nương chỗ đó làm cho cháu."
La Anh Đào cười đến mặt mày cong cong, kéo Trần A Phúc nói thẳng cảm ơn.
Tiếp theo, Giang thị dẫn tỷ muội Trần Vũ Tình đến. Lại tiếp theo, những khách nhân đều lục tục đến phòng khách. Chứng kiến Sở Hàm Yên xinh đẹp đáng yêu, lại là khen ngợi như nước thủy triều, khen đến tiểu cô nương cực thẹn thùng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.