Chương trước
Chương sau
Chờ lão phu nhân thu thập lưu loát, do hai người bà tử nâng bà ta đến trên ghế dựa, lại mang cái ghế đi ra ngoài.

Đi ra bên ngoài, chứng kiến trừ Trần lão tổ ngồi ra, người khác đều đứng ở trong sân, bọn họ đều là trầm mặt, căm tức nhìn bà. Nhi tử cũng đứng ở trung gian bọn họ, sắc mặt âm trầm.

Lão phu nhân không hiểu sao có chút chột dạ, nhưng nghĩ đến nhi tử là đại quan, mà một ít tộc nhân này chỉ là lớp người quê mùa nông thôn, lại thoải mái. Bà nâng đỡ trâm phượng vàng ròng khảm châu lớn trên đầu, nói với mấy tộc lão: "Lão bà tử thân thể bất tiện, để các người chờ lâu rồi. Đều đứng ở trong sân làm chi? Vào nhà ngồi xuống uống một ngụm trà, chậm rãi tán gẫu. Có phải trong tộc lại gặp được khó khăn hay không? Yên tâm, ta sẽ để con trai ta..."

Trần lão tổ nổi giận nói: "Im miệng! Ngươi ác phụ này, đều hại nhi tử thành dạng này, còn dám bày tư thái thái phu nhân."

Lão phu nhân tức, hừ lạnh nói: "Ta vốn là cáo mệnh phu nhân ngự phong, không cần tự cao tự đại. Ta nơi nào hại con trai ta? Con trai ta vẫn là quan to chính tứ phẩm đấy."

Trần lão bá không muốn dong dài với bà, khoát tay nói: "Triệu thị, những lời nói khoe khoang kia ngươi giữ lại về sau từ từ nói..." Liền hắng giọng nói chuyện ác lão phu nhân làm, cũng phạt bà đi am ni cô thanh tu, cho đến chết đi.

Lão phu nhân trước có chút sợ hãi, nhưng chứng kiến đứng Trần Thế Anh ở trung gian bọn họ, khí chất lỗi lạc, khí phái phi phàm, cùng so sánh với mấy tộc nhân quê mùa đến cặn bã, thật sự là một người trên trời, vài người dưới đất. Mình có nhi tử dạng này, sợ quá mức?

Nghĩ đến đây, bà lại có vài phần khí thế, dùng sức phun bọn họ một ngụm, mắng to: "Các người coi là cái gì? Vài ba người đảm nhiệm tộc nhân, chúng ta nhận thức ngươi, ngươi tính là thân thích. Chúng ta không nhận thức, ngay cả thân thích cũng không tính là. Có tư cách gì khiến ta đi am ni cô?" Rồi nói với Trần Thế Anh: "Thế Anh, bọn họ bất kính đối với lão nương, đuổi bọn họ về lão gia, phủ Định Châu cũng đừng để cho bọn họ nán lại."

Lão phu nhân nói chuyện mơ hồ không rõ, thanh âm còn rất thô bạo, tất cả mọi người nghe được rõ ràng.

Trần Thế Anh tức giận tới mức lắc đầu, đi qua thấp giọng nói: "Nương, đừng nháo nữa. Thật chọc giận bọn họ, bọn họ trực tiếp về lão gia ra phụ, thỉnh quan phủ phán cách, nhi tử đều không cách nào bảo vệ người." Lại quỳ xuống nói: "Nương, nhi tử hết sức rồi. Người đi am ni cô thanh tu, vẫn là phụ nữ Trần gia, là người chưa vong của cha con. Nếu như bị hưu, liền không có gì cả."

Giang thị và Trần Vũ Lam cũng quỳ xuống theo.

"Cái gì, mày cũng đồng ý lão nương đi am ni cô?" Lão phu nhân đầu tiên là không thể tưởng tượng nổi, sau liền nước mắt đều rơi xuống, mắng to Trần Thế Anh bất hiếu, bà là quả phụ không có việc làm nuôi hắn lớn, làm việc thêu thùa đến con mắt đều sắp mù, để nhi tử làm đại quan tiền đồ, lại để tộc nhân sỉ nhục bà. Hắn đại quan như vậy, trực tiếp phán mấy tộc nhân kia ngồi tù, xem bọn họ còn mò mẵm chõ mõm vào không. Bà mới không muốn đi am ni cô, chỗ đó sống bần hàn, không thể ăn sơn hào hải vị, không thể mặc lăng la tơ lụa, cuộc sống còn khổ sở hơn trước ở Triệu gia thôn...

Đang nháo, đột nhiên đầy tớ đến báo, nói thánh chỉ đến, kêu Trần lão phu nhân đi tiền viện tiếp chỉ.

Thánh chỉ cho lão phu nhân? Không nói Trần Thế Anh sững sờ, ngay cả Sở Lệnh Tuyên xem náo nhiệt cũng sững sờ.

Sở Lệnh Tuyên vội vàng đi tiền viện chào hỏi quan truyền chỉ, Trần Thế Anh đổi quan phục, Giang thị và Trần lão thái khoác lên mũ phượng khăn quàng vai, đều đi tiền viện.

Quan truyền chỉ nhìn lão phu nhân hai mắt, nói: "Ngươi chính là Trần lão phu nhân? Tiếp chỉ đi."

Trần Thế Anh nghe được quan truyền chỉ xưng hô đối với mẫu thân, tim mãnh liệt trầm xuống, vẫn giữ vững tinh thần đi đỡ lão phu nhân quỳ trên mặt đất. Lão phu nhân nửa co quắp, còn phải có hai người bà tử quỳ ở hai bên đỡ bà.

Quan truyền chỉ xem bọn họ đều quỳ xuống rồi, mới mở thánh chỉ ra, hắng giọng đọc: "Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết, Triệu thị mẫu Trần Thế Anh Tri phủ phủ Định Châu, phụ hành có khuyết thiếu, không hiền không đức, uổng làm thê mẫu người. Nay thu hồi lệnh phong cung nhân tứ phẩm, lấy bày tỏ khiển trách, hi vọng về sau ngươi nhận tâm hối cải, khâm thử!"

Quan truyền chỉ đọc xong, liền có hai người đi qua gỡ xuống thu hồi mũ phượng trên đầu cùng khăn quàng vai trên người Trần lão phu nhân.

Phụ nhân khác bị thu lệnh phong, là vì trượng phu nhi tử bị mà miễn quan. Trần lão phu nhân Triệu thị lại là thành phụ nhân đầu tiên từ khi Đại Thuận kiến triều tới nay đứa con trai vẫn ở chức quan ban đầu, mà bà làm mẫu thân lại bị thu hồi lệnh phong.

Lão phu nhân khi đó liền hôn mê bất tỉnh, Trần Thế Anh cũng toàn thân vô lực, có chút không đứng nổi. Sở Lệnh Tuyên vội vàng đi qua vụng trộm nhét một cái hà bao cho quan truyền chỉ, tiễn bọn họ đi.

Trần lão tổ đều khí khóc, nói với Trần Thế Anh: "Thế Anh tiểu tử, Triệu thị kia giữ lại không được rồi. Nếu như phụ nhân dạng này còn lưu ở Trần gia, cháu kêu khuê nữ Trần gia làm sao tìm được nhà chồng đây? Nghe khuyên đi. Nếu như cháu còn muốn bảo vệ mụ, ta chỉ có thể để đám cháu gái Trần gia không ai thèm lấy đến cửa nhà cháu thắt cổ."

Mấy… tộc nhân khác cũng đều khuyên nhủ: "Trần đại nhân, không thể lại lưu lại Triệu thị, mụ ta hại sạch đức hạnh bộ tộc Trần thị ta rồi."

Lúc này thân thể Trần Thế Anh như co rút lại, xa khổ sở hơn chính hắn bị giam lại nhiều. Hắn nhìn một chút mẹ già đã hôn mê, nhìn lại một chút tộc nhân khổ sở dị thường, biết rõ mình vô luận như thế nào cũng không giữ được mẫu thân.

Hắn gian nan nói: "Được, nghe lão tổ tông khuyên, ra, ra phụ đi."

Sở Lệnh Tuyên nhìn Triệu thị vẫn hôn mê bị mang đi. Hắn không tốt lại tiếp tục xem náo nhiệt, khuyên giải Trần Thế Anh vài câu, cáo từ về nhà.

Trần A Phúc nghe Sở Lệnh Tuyên nói, cười đến mặt mày cong cong, ác lão thái bà kia cuối cùng nhận được báo ứng rồi. Còn có nhi tử Đinh huyện úy trước kia bức tử nguyên chủ, năm ngoái La quản sự liền tìm cơ hội kêu người vạch tội phụ tử bọn họ nam lừa dối nữ ức hiếp, không có điều ác nào không làm, khiến bọn họ ngồi đại lao. Ngẫm lại nguyên chủ trên trời có linh thiêng, hẳn là nghỉ ngơi đi?

Buổi chiều ba ngày sau, Trần A Phúc mang Sở Hàm Yên, Lý Hiên, Vũ Ca Nhi cùng Minh Ca Nhi ngồi nhuyễn kiệu đi Trần phủ.

Ngày mai nhóm tộc lão phải về lão gia, nàng ở Giang thị đi cùng, đặc biệt đi sân nhỏ bọn họ trụ, đưa một trăm lượng bạc trình dụng cụ.

Giang thị quần áo ngăn nắp, tinh thần vô cùng tốt.

Nàng nói cho Trần A Phúc, Trần Thế Anh đi trước về Triệu gia thôn giải thích rõ tình huống, tộc nhân Triệu gia thôn cũng không dám thu Triệu thị. Hiện tại tộc trưởng không phải là tộc huynh Triệu thị trước kia, người kia bởi vì là thịt cá láng giềng, chiếm đoạt đất đai mà đang ngồi tù.

Không chỉ tộc trưởng không nhận, ngay cả Lý Chính Triệu gia thôn cũng không muốn nhận. Hiện thời cô nương Triệu gia không dễ gả, Triệu thị trở về, cô nương chẳng phải là lại không ai thèm lấy. Bọn họ nói phụ huynh Triệu thị đã chết, Triệu thị thuộc về "Tam không đi".

Phụ nữ có tam không đi, có chỗ cưới không chỗ nào về, không đi; và lại ba năm tang, không đi; trước bần sau phú, không đi.

Ba Điều kia, Triệu thị điều điều đều chiếm.

Tộc lão Trần gia thương nghị một lát, nói: "Triệu gia không nhận, Trần gia cũng không thể lưu, Triệu thị chỉ có hai con đường, một là trực tiếp xuất gia, hai là 'Bệnh chết'."

Trần Thế Anh không còn cách nào, nói chuyện nửa ngày, vẫn là ra phụ, nhưng không đưa về Triệu gia, mà là kêu người mua một chỗ nông gia tiểu viện ở ngoại thành phủ Định Châu, an trí Triệu thị ở chỗ đó, lại phái một người bà tử chăm sóc bà.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.