Chương trước
Chương sau
Trần A Phúc trước kia vẫn luôn không nói chuyện thấu triệt cùng Trần Danh, đều là tới điểm liền dừng, muốn để chính hắn suy nghĩ lại. Nhưng tác dụng không lớn, không phải là hắn không hiểu, mà là hắn không suy nghĩ cẩn thận. Lần này, Trần A Phúc liền nói chuyện được lại minh bạch một chút.

Mặt Trần Danh bỗng chốc đỏ bừng. Suy nghĩ một chút, vẫn là nói: "Chao ôi, nội con lớn tuổi, bà muốn cho các con đều sống khá giả. Cho nên cha liền..."

Trần A Phúc cười tủm tỉm ngồi đến bên cạnh hắn, nói: "Nguyện vọng của n=bà nội con đã thực hiện rồi. Quá khứ con cùng cha, còn có Tam thúc trợ giúp, đại bá gia có trên trăm mẫu đất đai, có cửa hàng, còn mua phòng ở ở phủ thành, hắn đã là địa chủ nổi tiếng xa gần trấn trên. Cuộc sống như vậy, còn không tốt sao?" Thấy Trần Danh gật gật đầu, lại nhẹ nói: "Nếu đã bọn họ đã qua được ngày tốt lành, chúng ta liền không cần phải đưa tiền cho vật đáng kể nữa rồi. Như vậy, ngược lại dễ dàng cổ vũ Hồ thị tham niệm. Nếu cuộc sống thế này mà bọn họ còn chưa đủ, tiếp tục há mồm đòi tiền, tình cảm ba huynh đệ của mọi người liền đáng lo. Tam thúc và tam thẩm con đã bất mãn nội con cùng đại bá, nếu bọn họ lại liên tục đòi hỏi nữa, đòi đến Tam thúc con không để ý đến bọn họ nữa, đòi đến cha không chịu nổi gánh nặng, đòi đến con không hài lòng. Khi đó, quan hệ giữa huynh đệ của cha liền thật không trở về được trước kia, một nhà đại bá cũng lợi bất cập hại..."

Trần A Phúc mặc dù đặc biệt chán ghét Hồ thị, nhưng đối với hai vợ chồng A Quý ấn tượng không tệ, cũng không muốn Trần Nghiệp thật đi đến tình trạng kia của Hồ thị, khiến huynh đệ sinh kẽ hở. Nàng có thể không quan tâm Trần lão thái cùng Trần Nghiệp, nhưng nàng làm không được không quan tâm cảm thụ Trần Danh. Nàng biết rõ tình cảm của Trần Danh cùng Trần lão thái và Trần Nghiệp đặc biệt sâu, trước đó bọn họ cũng xác thực giúp Trần Danh rất nhiều.

Nàng và Trần Danh nói thật lâu.

Cuối cùng, nàng nói ra: "... Con và đại phòng không có bao nhiêu quan hệ, đều là vì cha, con mới nói nhiều như thế. Về sau không quản bọn họ như thế nào, con cũng sẽ không tiếp tục nhiều chuyện. Mọi người có thể chung đụng, cứ tiếp tục chung đụng. Không ưa, liền không nhìn."

Trần Danh chẳng hề ngốc, nghe ý tứ A Phúc, biết rõ nếu như mình lại dung túng, nếu như lão nương lại không biết rõ thu liễm, đại ca lại lòng tham giống như Hồ thị, như vậy bọn họ đem triệt để lấy A Phúc hiềm khích. Mấy nhà này đều dựa vào A Phúc mới có thể trải qua ngày tốt lành, nói cách khác A Phúc là chổ dựa lớn nhất của vài phòng Trần gia. Nếu như A Phúc không thích đại phòng, đại phòng lợi bất cập hại. Trần Danh và Trần Nghiệp tình cảm rất tốt, hắn hy vọng đại phòng sống càng ngày càng tốt. Đương nhiên, hắn lại không muốn A Phúc mất hứng, không muốn mình sinh kẽ hở cùng khuê nữ tức phụ...

Trần A Phúc nhìn Trần Danh cúi đầu trầm tư, liền nói cười rộ lên cùng Vương thị, nên để hắn suy nghĩ thật kỹ.

Vương thị nói hôm nay bọn họ liền về nhà mình, Trần A Phúc làm nũng nói: "Chúng con mới trở về, cha và nương ít nhất phải ở cùng chúng con một ngày lại đi."

Vương thị vừa cười đáp ứng.

Theo Sở Hàm Yên, Lý Hiên cùng Vũ Ca Nhi, Minh Ca Nhi tỉnh lại, trong sân lại náo nhiệt lên.

Trần A Phúc gọi Hoàng ma ma tới, Hoàng ma ma lại khom gối hành lễ cho Sở Hàm Yên.

Ở trước khi đi kinh thành, Trần A Phúc liền nói chuyện cùng Tống mụ mụ. Tống mụ mụ trước đó vẫn luôn Chăm sóc Sở tiểu cô nương rất tận tâm, trước đó cũng chung đụng vô cùng tốt với Trần A Phúc. Cho nên, Trần A Phúc sớm hỏi bà, nếu như bà nguyện ý tiếp tục hầu hạ tiểu cô nương, về sau chỉ có thể là đành phải ở phía dưới ma ma giáo dưỡng. Nếu như bà không muốn, liền cho bà một khoản tiền về nhà sinh sống cùng nam nhân hài tử.

Tống mụ mụ nghĩ thật lâu, vẫn nguyện ý lấy tiền về nhà. Cô nương hiện tại lớn lên, không cần người hầu hạ nàng như trước kia. Mình không phải là vú nuôi cô nương, mặc dù chung đụng cùng cô nương rất tốt, nhưng tình cảm còn không đến mức sâu như vậy. Bà biết rõ ma ma trong cung đều lợi hại, ma ma vừa đến, địa vị của bà ở trong viện cũng sẽ không cao như trước kia.

Trần A Phúc liền cho bà một trăm lượng bạc tiền dưỡng lão, để cho bà đợi tới khi ma ma giáo dưỡng đến, đợi thêm được ma ma có thể quen tay nữa, thì trở về. Lại dặn dò nha đầu Kỳ nhi cùng Diệu nhi vài câu, tỷ muội lớn rồi, liền không thể do mụ mụ hầu hạ mọi chuyện như trước kia, mà là nhiều do nha đầu hầu hạ.

Buổi chiều, Sở Lệnh Kỳ cùng Tống thị dẫn Văn ca nhi lại tới chính viện.

Hôm nay Sở Lệnh Kỳ là Thiên tổng lục phẩm môn, quản gia an trí xong thì sẽ đi ứng mão. Hắn và Trần Danh nói phòng ở, càng nói càng cao hứng. Hắn muốn mua sân nhỏ như nhà Trần Danh, lại nghe Trần Danh nói phụ cận nhà hắn vừa vặn có người đang bán sân nhỏ, hai người liền cùng đi ra ngoài xem phòng ở.

Sáng ngày hôm sau, đưa Trần Danh và Vương thị đi, Trần A Phúc liền để Hạ Nguyệt lĩnh Sở tiểu cô nương cùng Lý Hiên chơi xếp gỗ, kể chuyện xưa, tự nàng mang hai tiểu ca cùng một xe đồ đi Trần phủ.

Giang thị nghe nói Trần Thế Anh trạng thái tinh thần không tệ, tự mình trụ một sân, rất sạch sẽ, không lạnh không đói bụng, đặc biệt nhớ nàng cùng trai gái... Nàng cao hứng đến chảy lệ, hai tay hợp thành chữ thập niệm Phật.

Trần A Phúc còn nói chuyệ của hắn khả năng phải lại buông xuống, hiện tại trong triều đình có nhiều chuyện...

Hai người đang nói chuyện, ba tỷ muội Trần Vũ Huy đến.

Trần Vũ Tình cvà Trần Vũ Hà vừa nhìn thấy Trần A Phúc, vành mắt đều hồng, đều chạy tới ôm lấy nàng hỏi: "Đại tỷ tỷ, cha có khỏe không?"

Trần A Phúc gật đầu nói: "Cha rất tốt, ông ấy kêu các muội phải nghe lời của mẫu thân, chờ ông về nhà."

Trần Vũ Huy tiến lên hỏi: "Cha sẽ bị bãi quan sao?"

Trần Vũ Huy gầy, hiện ra mặt càng dài. Nàng ta căng thẳng nhìn Trần A Phúc, tựa như Trần A Phúc là trưởng quan Trần Thế Anh, câu nói đầu tiên có thể quyết định Trần Thế Anh làm quan hau không làm quan.

Trần A Phúc nói: "Cha sẽ không bãi quan, ta thật không biết rõ. Nhưng mà, cha đã nhìn rõ. Ông ấy nói, nếu có thể tiếp tục làm quan, sẽ xử lý thật tốt thực tế vì dân chúng. Nếu không thể tiếp tục làm quan, điền viên sinh sống ông cũng thích..."

Trần Vũ Huy nghe lời nói này, vành mắt đều hồng, nói: "Nói được nhẹ nhàng linh hoạt, hắn không làm quan, chúng ta làm sao bây giờ..." Chứng kiến Giang thị cùng Trần A Phúc đều trầm mặt, lại vội vàng nói: "Ta thì không sao cả, đã đính hôn. Tam muội muội làm sao bây giờ? Lẽ nào chỉ có thể tìm thổ tài chủ nông thôn?"

Trần Vũ Tình tức giận đến mặt đỏ bừng, nói: "Nhị tỷ tỷ, tỷ sợ Hà gia không cần tỷ, cũng không cần lại kéo đến trên người ta."

Giang thị quát lên: "Cô nương gia, treo những chuyện kia ở bên miệng, cũng không ngại xấu hổ. Cha các con mặc kệ là làm quan hay không, đều là người cha tốt của các con, các con đều là trai gái của hắn!"

Trần A Phúc cũng trầm mặt khiển trách: "Cha có chuyện, không nói câu quan tâm cha sống có tốt hay không, quan tâm nhất lại là cha còn có thể làm quan hay không, sẽ ảnh hưởng hôn sự của mình không. Nhị muội muội, ta thật không biết nên nói ngươi như thế nào."

Trần Vũ Huy nhìn thấy ánh mắt bốc hỏa của Giang thị, không cam lòng nhịn xuống không nói nữa. Hiện tại đã trung tuần tháng hai, thời gian nàng ta gả cho Hà gia là tháng sau. Chỉ còn một tháng, Hà gia bên kia ngay cả đề cập cũng không đề cập tới, Giang thị cũng không đi hỏi. Nàng ta đều sắp gấp chết, lại không hề có biện pháp. Hiện tại, sân nhỏ của tổ mẫu bị trông giữ nghiêm mật, nàng ta muốn đi kêu tổ mẫu làm chủ cho nàng ta cũng không được.

Mọi người mặc kệ Trần Vũ Huy mặt khổ qua, ăn bữa cơm trưa, Trần A Phúc lại dặn dò Trần Vũ Lam vài câu, mới mang hài tử về nhà.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.