Trần A Phúc ngồi vào chỗ của mình xong, chứng kiến Vinh Chiêu mặc dù đánh phấn trang điểm rất dày, cũng mặc cung trang, châu ngọc đầu đầy, lại là tiều tụy nhiều, cũng già đi nhiều. Không chỉ là trên tướng mạo biến hóa lớn, ngay cả trên khí chất đều yếu ớt nhiều, xa không ngang ngược như nhìn thấy lúc trước.
Nàng lại nghe tam phu nhân nói vết sẹo trên trán Sở Hầu gia là bởi vì hắn "Tìm ngoại thất" bị Vinh Chiêu đánh. Đây cũng là hiện tại, chỉ đánh ra một vết sẹo. Nếu là trước kia, Sở Hầu gia dám "Tìm ngoại thất", Vinh Chiêu cùng Mã Thục phi còn không biết làm ầm ĩ thành cái dạng gì.
Trần A Phúc đoán được "Tìm ngoại thất" khẳng định là Sở Hầu gia lấy cớ, ông là muốn dành nhiều chút thời gian làm chuyện của mình. Ngay cả cơn giận này cũng nhịn, thật không như tính cách Vinh Chiêu. Cái này còn phải cảm tạ Kim Yến Tử, mấy lần điểu kéo phân, hơn nữa tuyết tai họa lần này, liền chỉnh Vinh Chiêu thành người điềm xấu từ Hoàng thượng cho tới dân chúng đều chán ghét, cũng làm cho Vinh Chiêu lớn lối ngang ngược rất là biết điều.
Nghĩ đến Bụi trong Ảnh Tuyết Am, Trần A Phúc thống khoái một trận.
Trần A Phúc nói: "Bẩm công chúa điện hạ, bẩm cha chồng, lúc con dâu đang chuẩn bị mang hài tử lên xe, tam thẩm đột nhiên đến. Nàng nói thái hậu nương nương nghe nói hài tử đáng yêu, muốn gặp. Hôm nay đúng lúc tam thẩm trang điểm muốn tiến cung gặp thái hậu nương nương, liền nói muốn dẫn hài tử tiến cung cấp thái hậu nhìn một chút, liền kêu người ôm đi rồi." Nói xong, còn là bộ dáng không có biện pháp.
Đây là biện pháp nàng thương lượng cùng tam phu nhân. Hài tử sẽ không tới bên này, cũng chắc chắn sẽ không tiến cung, trong cung có mấy người bất thiện Mã Thục phi. Nếu như có người hỏi vì sao không tiến cung, chỉ nói tam phu nhân vốn là đã mang hài tử ra ngoài phủ, nhưng nàng đột nhiên cảm giác khó chịu, lại không đi.
Vinh Chiêu tức giận đến đau gan, cũng không dám nói không thể mang hài tử đi gặp thái hậu. Lạnh giọng nói: "Hôm nay không được, ngày mai lại dẫn hài tử đến. Bản cung nghe nói hai hài tử kia rất đáng yêu, vẫn muốn nhìn một chút."
Sở Hầu gia khoát tay nói: "Con dâu lập tức phải về phủ Định Châu, còn có thật nhiều người cũng không đi bái phỏng, chúng ta liền đừng làm khó dễ bọn họ. Ngày còn dài, lần sau bọn họ hồi kinh thành, gặp mặt cũng không chậm trễ."
Sở Hầu gia chặn lại nàng ta nói: "Đầu ta đột nhiên đau, liền không giữ con dâu nữa." Hắn sờ sờ vết sẹo trên trán, rồi mỉm cười nói với Vinh Chiêu: "Nghe nói trong phủ hoa đào đã chớm nụ, thật sự là kỳ quái, lúc này mới là đầu xuân. Công chúa không phải là thích nhất uống mật ngâm hoa đào lộ sao, kêu bọn hạ nhân ướp nhiều vài hũ."
Vinh Chiêu đều không nhớ rõ Sở lang lần trước cười với nàng ta là lúc nào, chứng kiến Sở lang cười đến như gió xuân ấm áp, thanh âm ôn hòa, không khỏi vui vẻ nói: "Được nha, hoa đào trong một đêm liền kết nhiều đóa như vậy..."
Trần A Phúc vừa mới nói hai câu, liền bị Sở Hầu gia hạ lệnh trục khách. Nàng có chút mơ hồ, mình chuẩn bị rất nhiều kế sách ứng đối, lúc này còn chưa thi triển, liền bị đuổi. Cái này không phù hợp nội dung vở kịch nha.
Nàng vội vàng đứng dậy khom gối phúc phúc, không tốt cắt đứt bọn họ nói chuyện, ngay cả nói cáo từ đều chưa nói liền xoay người mang Hoàng ma ma và đầy tớ đi.
Lúc này là cái eo Sở Hầu gia cứng rắn lên rồi? Giống như là cái eo phò mã không thể nhưng lại có thể cứng rắn được thì rất tốt, nhưng Sở Hầu gia bất đồng, ông sở dĩ trở thành phò mã, hoàn toàn là vì giúp Hoàng thượng hoàn thành nhiệm vụ trọng yếu hạng nhất khác. Hắn có thể cứng rắn lên, hẳn là có Hoàng thượng chỗ dựa.
Nếu thật như vậy, Vĩnh An Hầu phủ về sau không sẽ lại hát "kế sách hoãn binh " đi? Có thể thật vui vẻ sống qua ngày, luôn là chuyện làm người ta cao hứng.
Trần A Phúc trở lại Sở phủ, trực tiếp đi An Vinh Đường, hai đứa bé ngủ thơm ngon còn chưa tỉnh.
Sở tam phu nhân vô cùng kinh dị, buồn bực nói: "Lúc này mới bao lâu, sao mau như thế?"
Trần A Phúc gật đầu nói: "Dạ, chưa nói được hai câu, cha chồng liền nói đầu ông đau nhức, kêu con trở về."
Tam phu nhân không tin hỏi: "Vinh Chiêu kia liền nhẹ ý thả con trở về?"
Trần A Phúc khó mà nói Sở Hầu gia vừa đấm vừa xoa, cái eo cứng rắn đồng thời, còn đơn giản làm mỹ nam kế. Kín đáu nói: "Dạ, bọn họ nói đến hoa đào nở, còn cái gì mật ngâm hoa đào, cũng kệ con, con liền trở về."
Sở tam phu cười nói: "Vinh Chiêu hiện tại loạn trong giặc ngoài, kiêu căng nhưng mà ít đi nhiều, đại bá sống hẳn là tốt hơn chút." Nói xong, sắc mặt lại tối xuống, nói: "Cũng thật sự là kỳ quái, trong phủ rất nhiều hoa đều trong một đêm liền nở, không biết còn muốn xảy ra chuyện gì."
Trần A Phúc liên tục chờ đến tối, cũng không đợi được Sở Hầu gia đến xem hai tiểu ca, ông nhất định là đang an ủi Vinh Chiêu đi?
Nghĩ đến Sở Hầu gia vì để cho mình nhanh chóng thoát thân, không cho hai tiểu ca đi phủ công chúa, cố giả bộ khuôn mặt tươi cười đối với Vinh Chiêu, có lẽ còn muốn cả ngày đều đối mặt với nàng ta, trong lòng rất là không đành. Cải trắng tốt đẹp bị heo củng rồi, có lẽ không cần liên tục củng đi xuống, nhưng nhún nhiều năm như vậy cũng khiến người chán ghét.
Ngày năm, Trần A Phúc lại đi chi nhánh Phúc Vận Lai một chuyến.
Ngày sáu, Trần A Phúc mang hài tử đi Tạ phủ vấn an Sở Hoa. Gia chủ Tạ gia là Hộ quốc công, quyền cao chức trọng, vẫn là đối tượng Sở gia tranh thủ. Nhưng Tạ lão xảo quyệt đều quan hệ tốt với Sở gia và Vương gia, thuộc về loại người không đứng thành hàng kia.
Tạ lão thái quân nghe nói, đặc biệt kêu Trần A Phúc mang hai đứa bé đi sân nhỏ của bà, mỗi đứa bé bà đều ôm lấy, cho lễ ra mắt, lại để cho Sở Hoa ôm ôm nhiều. Cười nói: "Thai tiếp theo cũng sinh hai tiểu ca nhi tuấn như thế."
Hằng Ca nhi lại không thích nghe, chu môi nói: "Nam ngân, thì phải là đàn ông."
Tạ lão thái quân cười đến thẳng lau nước mắt.
Sau bữa cơm trưa Trần A Phúc hồi phủ.
Buổi chiều, Sở Hầu gia lại tới thăm hài tử, ông mang theo cho hài tử hai chuỗi mật sáp châu. Ông còn có việc, ngây người không đến một khắc lại muốn đi.
Trần A Phúc đưa ông một vò rượu ngâm, nói: "Rượu này con mới vừa ngâm vài ngày, phải chờ một chút. Bên trong có thuốc bổ thượng hạng Vô Trí đại sư đưa, đối với thân thể rất là có lợi." Sợ ông cho Vinh Chiêu uống, còn nói: "Đây là con dâu hiếu kính cha chồng."
Sở Hầu gia rất là thích uống rượu của con dâu ngâm, cười một cái, nói: "Được, ta đặt nó ở ngoại trong thư phòng."
Ngày bảy, ba mẹ con Trần A Phúc đi Dương gia, Dương Minh Viễn xin nghỉ ở nhà chờ, Trần A Đường cũng tới. Trần A Phúc ở bên này là thoải mái nhất, tất cả mọi người nhận biết, cũng nói chuyện rất là hợp ý.
Năm ngoái, Sở Lệnh Tuyên và Trần A Phúc chỉ dựa vào đại tửu lâu nồi lẩu Hồng Vận được chia lợi nhuận hơn tám ngàn lượng bạc, Dương Minh Viễn thật sự là một thiên tài buôn bán. Hắn còn làm một chút làm ăn khác, hàng năm thu nhập không dưới hai vạn lượng.
Dương Minh Viễn rất sủng ái Trần A Mãn, đối với nàng vô cùng tốt.
Trần A Mãn lặng lẽ nói cùng Trần A Phúc, nàng không nghĩ muốn hài tử quá sớm, muốn đợi đến Dương Siêu và Dương Thiến lại lớn lên một chút, qua hai năm nàng lại muốn, dù sao tuổi nàng còn nhỏ. Dương Minh Viễn mặc dù tin tưởng nàng, nhưng Dương mẫu lại có một chút băn khoăn, sợ nàng người mẹ kế này muốn hài tử sớm, sẽ đối với vợ hài tử trước không tốt.
Nàng đỏ mặt nói: "... Có thể gả cho đại gia, muội đã đặc biệt may mắn, sẽ không đi nhớ thương thứ không nên nhớ thương. Chỉ cần đại gia về sau nên cho mẹ con bọn muội thì cho bọn muội, muội liền thỏa mãn rồi."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]