Trần A Phúc hiện tại muốn nhất chính là vội vàng ngâm tắm nước nóng, sau đó ngồi ở trên giường gạch ấm áp dễ chịu ăn nồi thịt dê đun nóng, lại sau đó ngủ long trời lở đất. Nhưng Thụy Vương Phi đến, vẫn phải là giải quyết chuyện bọn họ trước. Nàng ôm Lý Hiên đi đến thượng phòng, nói: "Hiên nhi, mẫu phi con đến đón con. Nàng rời xa con lâu như thế, ngày ngày nhớ con nhớ đến khóc, con phải ngoan ngoan ngoãn ..." Cùng nàng về nhà. Thụy Vương Phi ra cửa thượng phòng đón, nàng vươn tay nức nở nói: "Hiên nhi, Hiên nhi..." Lý Hiên vốn có ấn tượng đối với phụ mẫu thân sinh, trong đoạn thời gian này ở Sở gia, vú nuôi Vệ ma ma của cậu còn sẽ ngày ngày nhắc tới mẫu phi của cậu nàng nhớ cậu yêu thương cậu như thế nào, vương phủ kinh thành như thế nào như thế nào, Lý Hiên vẫn luôn biết rõ nhà thật sự của cậu là vương phủ. Trước khi trở lại kinh thành, Trần A Phúc cũng đã làm công tác nhiều lần cho cậu, nói cho cậu biết sau khi hồi kinh thì cậu sẽ về nhà mình. Lý Hiên tùy Thụy Vương Phi ôm vào lòng, lại không muốn cùng nàng về vương phủ. Bị vú nuôi cường ôm trở về, còn khóc đến không ngừng. Trần A Phúc cũng không bỏ được cậu, nhưng cũng không thể chiếm cứ nhi tử người ta đi. Sờ đầu cậu nói: "Hiên nhi đừng khóc, nhớ di di, thì đến nhà di di chơi." Lý Hiên thút tha thút thít nói: "Di di về nhà Định Châu, nhớ kỹ phải mang Hiên Hiên, Hiên Hên thích di di, ca ca, tỷ tỷ, đệ đệ." Cái vấn đề này Trần A Phúc không thể trả lời, ha ha cười hai tiếng. Thụy Vương Phi sớm đã nghe Vương gia nói nhi tử có bao nhiêu thông minh, hôm nay vừa nhìn, quả thật thông minh nhiều, mồm miệng cũng lanh lợi, càng không nghĩ tới nó còn có thể đề xuất yêu cầu này. Đây, đây, đây thật sự là thông minh không có biên giới. Nàng không chỉ không tức giận, còn vui mừng đến phát khóc. Nàng kéo tay Trần A Phúc nói: "Sở Thiếu phu nhân, đại ân không lời nào cảm tạ hết được, cái này tình của cô, ta cùng vương gia nhà ta nhớ một đời." Trần A Phúc cười nói: "Vương phi khách khí rồi, ta cũng rất đúng thích Hiên nhi, rảnh rổi thì thường dẫn hắn đến chơi." Tiễn bọn họ đi, Dư tẩu tử chỉ một đống vàng bạc châu báu màu sắc rực rỡ trên bàn nói: "Đây là Thụy Vương Phi đưa." Mẫu tử Trần A Phúc tắm rửa, thay xiêm y sạch sẽ, nha đầu của Sở tam phu nhân đến. Nàng cười nói: "Tam phu nhân nói, hiện tại thời tiết muộn rồi, đại nãi nãi đường đi mệt nhọc, liền không cần đi thỉnh an cho trưởng bối ..." Trần A Phúc đứng lên nói tạ, lại để cho người cho nha đầu một cái hà bao.
Nàng ngồi trên giường, cho hai đứa bé uống sữa, lại đặt bọn họ ở trên giường chơi, vừa ăn nồi lẩu vừa nghe Dư tẩu tử bẩm báo. Dư tẩu tử nói trong phủ gió êm sóng lặng, có Sở tam phu nhân tọa trấn, nhị phu nhân muốn ra yêu thiêu thân cũng không thi triển ra được. Nhưng mà, lúc hai tiểu ca trăng rằm, hai chị em dâu nháo một hồi. Bởi vì tam phu nhân muốn cho nhị gia hoặc là tam gia mang nhị cô nương đại biểu Hầu phủ đi Định Châu uống tiệc đầy tháng, nhưng nhị phu nhân chính là kiếm cớ không cho nhị gia cùng tam gia đi. Bà ta nói thời điểm tam gia thành thân, lão hầu gia, Hầu gia, đại gia cùng đại nãi nãi cũng không hồi phủ. Đại phòng không cho nhị phòng mặt mũi, dựa vào cái gì nhị phòng cấp cho đại phòng mặt mũi. Tam phu nhân tức không chịu được, chế nhạo bà ta nói: "Mặt mũi của tẩu, chỉ không lớn hơn chim sẻ trên cây được bao nhiêu, còn không biết xấu hổ lấy ra nói. Nếu không phải dựa vào đại phòng, tẩu tính là cái gì?" Nhị phu nhân tức giận đến khóc lớn... Con trai trưởng nhị phòng Sở Lệnh An mùng tám tháng chín thành thân, khi đó đúng là thời điểm Sở Lệnh Tuyên bận rộn nhất, lão hầu gia đang giả bộ bệnh, Sở Hầu gia lại ở Linh Ẩn Tự, làm sao có thể về kịp tham gia hôn lễ. Trần A Phúc bụng bự càng không khả năng trở về, nàng cho dù là bụng không bự cũng sẽ không trở về. Trong lòng Trần A Phúc rõ ràng, Lý thị thật sự tức giận không phải là mặt mũi, mà là bụng mình không chịu thua kém, sinh hai đứa con trai. Nàng cười ha ha một trận, nói: "Lý thị có bao nhiêu mặt mũi, trừ bản thân bà ta ra, người khác đều rõ ràng. Ngày ngày vọng tưởng đồ này đồ nọ, về sau sẽ càng ngày càng thật mất mặt." Ngày hôm sau điểm tâm xong, Trần A Phúc mang nhi tử cùng lễ vật đưa tam phòng đi An Vinh Đường. Lại để đầy tớ mang lễ vật nhị phòng đưa đi cho bọn họ. Trần A Phúc cảm giác mình và Lý thị đã xé rách da mặt, cũng không muốn giả mù sa mưa giả bộ làm như cái gì cũng chưa từng phát sinh. Sở tam phu nhân đang ôm Sở Lệnh Trí nói chuyện, nghe Trần A Phúc mang hài tử đến, lớn tiếng cười nói: "Mau mau, cho ta xem xem hai tiểu ca." Trần A Phúc hành lễ cho tam phu nhân, lại để cho người đặt hài tử ở trên giường. Sở tam phu nhân hôn hôn đứa này, lại hôn hôn đứa kia, thích đến không thôi. Cười nói: "Tiểu tử xinh đẹp biết bao, nếu là khuê nữ thì tốt hơn rồi." Nàng lại đưa hai chuỗi vòng ngọc thất bảo cho hai đứa làm lễ ra mắt. Sở Lệnh Trí thì ra ngoài dẫn một nhà ba đứa Ào Ào đi nhà người ta khoe khoang. Không qua bao lâu, Sở Trân đến. Nàng mỗi ngày đều phải đến chỗ tam phu nhân để lập quy củ một canh giờ, đi theo học tập đối nhân xử thế cùng sự quản sổ sách.
Sở Trân gặp lễ cho tam phu nhân, lại cong cong đầu gối cho Trần A Phúc, hô: "Đại tẩu." Mặc dù dáng tươi cười gượng ép, nhưng dù sao cũng còn biết cười, còn biết chào hỏi người khác, hơn nữa khí chất tốt hơn trước kia rất nhiều. Tiến bộ cũng không nhỏ. Trần A Phúc cũng cười nói: "Tiểu cô." Sở Trân lại lấy ra hai vật trang sức nhỏ bằng ngọc, nói: "Đây là lễ ra mắt muội cho hai cháu trai, đại tẩu đừng ghét bỏ." Trần A Phúc biết rõ đây nhất định là Tiền ma ma đề điểm, nhưng mà không dễ dàng. Cười nói: "Ai da, tẩu thay mặt bọn họ cảm ơn Nhị cô cô." Hai mụ mụ lại ôm hai đứa bé đến hành lễ cho Sở Trân. Sở Trân nhìn hai tiểu ca lớn lên gần như giống nhau như đúc, cảm thấy chơi vui hết sức, dáng tươi cười chân thành hơn nhiều, đi qua trêu chọc hài tử. Sở tam phu nhân muốn nói một ít lời riêng tư cùng Trần A Phúc, nói: "Trân nhi, hôm nay ta bận rộn, con hãy đi về trước đi." Cảm thấy nàng hôm nay biểu hiện tốt, lại từ trên đầu gỡ xuống một cây trâm bươm bướm vàng ròng khảm ru-bi, cười nói: "Đứa bé ngoan ai cũng thích. Đây là ta hoàng tổ mẫu thưởng ta, con cầm mang đi." Đây là lần thứ hai tam phu nhân thưởng nàng đồ vật, còn là Hoàng thái hậu ban thưởng, Sở Trân cao hứng tiếp nhận, lại cáo từ cùng Trần A Phúc, mới đi. Trần A Phúc cười nói: "Tam thẩm cũng thật biết dạy dỗ người. Một năm không gặp, nhị cô nhưng là thay đổi lớn." Sở phu nhân cười cười, nhìn nhìn qua tuyết nhỏ bay lả tả ngoài cửa sổ, sắc mặt ngưng trọng xuống, thấp giọng nói cùng Trần A Phúc: "Đều là Vô Trí đại sư liệu sự như thần, đã đến cuối năm, không biết có phải thật muốn bị tuyết tai họa hay không..." Còn nói, kể từ sau khi cầm được túi gấm kia, Sở Hầu gia cùng Sở Tam lão gia cũng không đi phía bắc. Cho dù có một ít sai sự không thể không đi, cũng tìm lý do đẩy. Chỉ không biết cái kỳ hạn này phải tới khi nào, có thể tránh qua được hay không... "Thật sầu người." Sở tam phu thở dài nói, lại chuyển đề tài nói: "Lần trước con gửi cho ta hai đàn rượu ngâm, ta cho hoàng tổ mẫu một vò, lão nhân gia bà vô cùng yêu thích, buổi tối mỗi ngày cũng sẽ uống một chén, nói dễ uống, uống lại có tinh thần." Trần A Phúc cười nói: "Lần này con lại mang theo hai đàn đến." Lại nói nhỏ: "Nói thật cùng tam thẩm nhi, bên trong rượu ngâm này con thêm một ít dược liệu yêu thích, đồ đó là Vô Trí đại sư cho con, cho nên bổ người." Để người hoàng gia biết rõ trong tay mình có thứ đồ tốt cũng không hay, quăng họa cho Vô Trí lão hòa thượng.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]