Trần A Phúc trong khoảng thời gian này vốn là không quá vừa lòng với đại phòng cùng lão phu nhân, thấy Hồ thị đá Thất Thất, bỗng chốc trầm mặt. Nói: "Đại bá nương, bác làm sao có thể đá Thất Thất nhà ta dạng này đây? Thất Thất là người nhà chúng ta, đá hỏng thì làm sao bây giờ? Còn nữa, lời Thất Thất nói nơi nào là ta dạy? Rõ ràng là đại bá thích nói nhất. Trước kia đại bá sợ bác quá tham lam, làm rơi mất phân tình thân thích, mới thường xuyên mắng bác dạng này có được hay không."
Nàng nói là nói thực, cho nên không khách khí nói ra đến như thế, cũng là ý tứ đề điểm lão phu nhân, không cần thật làm rơi mất phân tình thân thích.
Vương thị cũng không cao hứng nói: "Đúng vậy, thời điểm ở quê hương, đại bá thường xuyên mắng đại tẩu như vậy."
Trần A Mãn hé miệng cười nói: "Con cũng nghe đại bá mắng qua thế này."
Hồ thị còn muốn nói nữa, bị lão phu nhân trợn mắt, liền không tình nguyện ngậm miệng lại.
Lão phu nhân vừa thẹn thùng lại tức giận, vẫn không thể phát giận. Trần A Phúc, Vương thị, còn có Trần A Mãn sắp gả cho người giàu, bà cũng không muốn đắc tội. Bà là trưởng bối, căn bản không quan tâm có phải tội bọn họ hay không. Trừ Trần A Phúc ra, Vương thị và Trần A Mãn bà cũng không sợ. Nhưng mà, mình lớn tuổi như vậy, ngày nào đó chết cũng không biết. Nếu như cũng mích lòng các nàng, nhà lão đại thật đáng thương.
Bà nghĩ tới làm đoạn thời gian gần đây, thật là mình vội vàng. Liền cười nói với Trần A Phúc: "Đại bá nương của con hồ đồ, ta và đại bá của con không hồ đồ. A Phúc, còn có lão Nhị, lão Tam giúp nhà lão đại bao nhiêu, trong lòng ta cùng lão đại đều biết rõ, cũng nhớ ở trong lòng."
Lại nói chuyện một hồi, mấy người lão phu nhân liền ra ngoài.
Vương thị nói cùng Trần A Phúc, mấy ngày nữa và cùng Trần Danh, còn có lão phu nhân cùng đại phòng đều phải hồi hương, chờ đến tháng sau trước khi Trần A Mãn xuất giá lại đến phủ thành.
Đại phòng mua sân nhỏ đã trang hoàng xong, thấy hai người Trần Danh ở tại nhà Trần Thực, bọn họ cũng không đi. Trần Danh và Vương thị liền cũng thẹn thùng lại trọ tiếp, chỉ phải để cho đầy tớ giúp đỡ trang hoàng nhà vừa mua, sau đó lại mua một chút dụng cụ. Về sau lại đến phủ thành, có thể trực tiếp ở vào nhà mới.
Trần A Mãn tháng sau liền phải xuất giá, hiện tại tam phòng đang bận chuẩn bị đồ cưới cho nàng.
Trần A Phúc nói: "Chỗ con có sân nhỏ trống, cha và nương tới nơi này trụ."
Vương thị lắc đầu nói: "Cha con còn muốn đi trông nom việc đồng án. Chúng ta không giống đại phòng, bọn họ có A Quý xem."
Trần A Phúc lại nói: "Cha và nương sau khi hồi hương, vẫn là để A Lộc đến chỗ của con trụ. Nhà Tam thúc bận rộn, không thể lúc nào cũng có người quấy nhiễu nhà thúc ấy."
Vương thị gật đầu đồng ý, bà cảm thấy hiện tại khuê nữ sinh hai đứa con trai cho Sở gia, cái eo tự nhiên lại thẳng lên không ít. Nói: "Nương mua nhất gã sai vặt cho A Lộc, nó mang gã sai vặt cùng nhau vào ở."
Trần A Phúc gật đầu.
Buổi trưa, A Lộc dắt Đại Bảo cùng Sở Lệnh Trí đến chính viện.
Bọn họ sau khi cơm nước xong, Trần A Phúc đặc biệt gọi A Lộc vào nhà nói chuyện, để hắn lại chuyển vào phủ Tham tướng ở, không tốt lại phiền toái tam phòng.
A Lộc gật đầu, hắn cũng biết rõ một tháng này tam phòng phải vội vàng gả Trần A Mãn.
Hắn chuyển qua tam phòng thời gian hơn hai tháng, Trần A Phúc không ít lần dạy hắn thái độ đạo lý làm người, có đôi khi chính mình bận rộn, liền để La quản sự nói một chút cùng hắn lề lối trong tòa đại trạch.
Trần A Phúc còn đặc biệt đi nói chuyện với Liêu tiên sinh, thỉnh ông ở toàn tâm dạy bảo Đại Bảo đồng thời, cũng nhiều hao phí một chút tâm tư ở trên người A Lộc. Kinh, sử, tử, tập cùng bao hàm thái độ đạo lý làm người, thỉnh Liêu tiên sinh dạy nhiều một chút nội dung liên quan.
Đồng thời, A Lộc đã cùng Trần Vũ Lam, Tần Mộc cới mấy đứa hài tử quan gia cùng tuổi thành bạn tốt, thường xuyên lợi dụng thời gian nghỉ hưu mộc cùng nhau chơi đùa, để hắn mở mang rất nhiều kiến thức.
Hắn hiện tại, mặc dù còn có chút tự ti, còn tương đối là đơn thuần, nhưng so với trước kia hắn đột nhiên tiến vào bên trong cổng lớn thì khá rất nhiều.
Trần A Phúc thấy A Lộc đáp ứng thống khoái, cao hứng sờ sờ đầu hắn.
Lần này, nàng phái nha đầu Tiểu Hoàng bên cạnh mình cùng Hoa Lan trước kia đi hầu hạ hắn, gã sai vặt sẽ dùng chính hắn là được, như cũ ở tại Quế Viện.
Tiểu Hoàng là nha đầu của Trần A Phúc, trước lại vẫn luôn ngây ngốc trong phủ, rất nhiều chuyện tự nhiên biết rõ nên làm cái gì.
Buổi chiều, La phủ đưa tới quà tặng.
Tối hôm đó, Sở Lệnh Tuyên có công vụ trong người, không trở về nhà.
Trần A Phúc cao hứng không thôi, cuối cùng tự do rồi. Nàng mãnh liệt phản đối Lý ma ma thỉnh cầu muốn trực đêm ở trong phòng, để cho bà ở bên phòng.
Ban đêm, Trần A Phúc cảm thấy người ở phía ngoài đều ngủ rồi, liền lặng lẽ đứng dậy mang theo giường nhỏ cùng nhau vào không gian.
Mấy ngày nay Kim Yến Tử vừa nóng vừa giận, rảnh rỗi liền lên án Trần A Phúc không nhanh mang bọn đệ đệ đến không gian chút cho nó chơi. Hiện tại thấy bọn họ đến, cũng bất chấp tức giận, cao hứng bay lên giường nhỏ. Nhảy lên trên người này xem một chút, lại nhảy lên trên người kia xem một chút, thích đến không thôi.
"Ôi trời ơi, bọn họ thật nhỏ, thật đáng yêu, rất ngoan... Người ta muốn gọi bọn họ là cục cưng..." Kim Yến Tử ôn nhu nói.
Trần A Phúc buồn cười không thôi, trên đời này, còn có ai nhỏ hơn lại đáng yêu lại ngoan ngoãn hơn nó?
Kim Yến Tử dùng cánh nhẹ nhàng chạm đến bọn họ, lại hỏi: "Ma ma, bọn họ như thế nào cứ mãi ngủ, người ta muốn chơi với bọn họ." Nói xong, dùng cánh mũi nhọn nhỏ đi cào cái cổ Vũ Ca Nhi.
Sở Tư Vũ bị nó cào tỉnh, mở ra cái miệng nhỏ nhắn vừa muốn khóc lớn, nhưng lại không khóc, ánh mắt theo Kim Yến Tử bay tới bay lui ở trên đầu của nhóc mà vòng tới vòng lui, còn "A, a, a" kêu lên.
Trần A Phúc cảm thấy nó hẳn là nhìn không thấy tới nó, là bị mùi nó hấp dẫn.
Kim Yến Tử lại mừng rỡ, chít chít kêu lên: "Trời ơi, đệ đệ nhìn con này!"
Cảm thấy còn phải để một người đệ đệ khác nhìn nó, lại bay đi trên người Minh Ca Nhi, dùng cánh mũi nhọn nhẹ nhàng chọc dưới nách Minh Ca Nhi.
Sở Tư Minh cũng bị nó kêu tỉnh, há miệng muốn khóc, lại bị Kim Yến Tử hấp dẫn, ánh mắt di chuyển đi theo nó.
Kim Yến Tử chơi với Sở Tư Vũ cùng Sở Tư Minh chơi đến cực vui vẻ, bay trong chốc lát, liền bắt đầu dùng cánh mũi nhọn sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của bọn họ, gẩy lỗ tai bọn họ, chọc lỗ mũi bọn họ, cào lòng bàn chân bọn họ.
Làm cho hai đứa bé nào là hắt xì hơi, lại là co chân về, lại là dùng quả đấm nhỏ cọ lỗ tai, cọ mũi. Bọn họ không biết mình bị người chà đạp, còn cùng tiểu bại hoại nói ngôn ngữ sao Hỏa. Chọc cho Kim Yến Tử cao hứng không thôi, chít chít mãi vui mừng.
Chứng kiến hai đứa bé bị nó giỡn cợt như thế, Trần A Phúc mất hứng, sẵng giọng: "Chán ghét, con là ca ca, sao có thể giỡn cợt đệ đệ như thế đây."
Kim Yến Tử chít chít kêu lên: "Con là ca ca, lại không phải là thúc thúc, đương nhiên là chơi với bọn họ như thế. Ma ma yên tâm, người ta có nặng nhẹ, ma ma nhìn con đều không dùng cái miệng nhỏ, chỉ dùng cánh."
Đúng là vậy, Trần A Phúc cũng biết rõ Kim Yến Tử có nặng nhẹ. Vẫn dặn dò: "Cục cưng không chỉ không thể dùng miệng chơi với bọn họ, còn cần cách con mắt bọn họ xa một chút."
"Được, người ta biết rõ. Trước kia, người ta cũng bồi hài tử chủ nhân trước chơi với nhau, biết rõ chơi với hài tử như thế nào." Kim Yến Tử đáp ứng đặc biệt dứt khoát.
Đột nhiên, Trần A Phúc lại nghe được trên cây một trận động tĩnh. Nói: "Cục cưng, có phải Bối Bối sốt ruột hay không?"
Kim Yến Tử đang chơi rất cao hứng, cũng bất chấp cái khác, nói: "Ma ma đi lấy Bối Bối xuống."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]