Chương trước
Chương sau
Vương thị cười rộ lên. Bà cao hứng, vì con gái bình an sinh hạ hai đứa con trai, cũng vì con gái tìm được con rể tốt.

Bà vội vàng ôm hài tử trong tay ở trước mắt Trần A Phúc, cười nói: "Đây là đại ca nhi. Con rể nói nó nặng hơn chút, khóc lớn giọng chút, liền kêu Sở Tư Vũ, Vũ Ca Nhi."

Lý ma ma lại ôm một đứa nhỏ lại đây cười nói: "Đây là Nhị ca nhi. Đại gia nói cậu muốn nhã nhặn hơn chút, liền kêu Sở Tư Minh, Minh Ca Nhi."

Hai đứa bé tựa như ngửi thấy được hương vị mẫu thân, đang nhắm mắt thế nhưng đều mở ra, còn nhìn qua phương hướng Trần A Phúc, khiến đám người Vương thị chậc chậc lấy làm kỳ lạ.

Hai đứa bé không lớn, còn có chút đỏ rừng rực nhiều nếp nhăn, nhưng đầu tóc bóng loáng, còn là mắt hai mí, cái mũi nhỏ rất cao, cái miệng nhỏ nhắn có góc cạnh, khi thì vểnh vểnh cái miệng nhỏ nhắn, đáng yêu cực kỳ.

Nhìn đến bọn họ, trong lòng Trần A Phúc mềm thành một vũng nước, nước mắt không khỏi vọt lên mi mắt. Là người của hai thế giới, cuối cùng lên làm mẫu thân thật sự. Cho dù bị tội lớn, nàng cũng nguyện ý.

Nàng trước tiếp nhận Vũ Ca Nhi cách gần đó đến, hôn hôn khuôn mặt của bé, lại sờ sờ cái mũi nhỏ mũi nhọn của nhóc. Hương vị thật thơm, làn da non nớt, yêu chết người.

Minh Ca Nhi tựa như cảm giác mình bị lạnh nhạt, móp méo cái miệng nhỏ nhắn hừ hừ lên. Trần A Phúc trả Vũ Ca Nhi lại cho Vương thị, lại ôm Minh Ca Nhi vào trong lòng, hôn một cái, lại sờ một cái, cười nói: "Con trai, bảo bối của nương!"

Trong đầu nàng vang lên thanh âm Kim Yến Tử: "Đệ đệ cũng là bảo bối của người ta, đệ đệ cũng là bảo bối của người ta. Người ta muốn nhìn đệ đệ, ai da, gấp chết ..."

Hạ Nguyệt bưng một chén canh gà đi tới cười nói: "Đại nãi nãi đói bụng không? Uống trước chén canh gà."

Trần A Phúc uống canh gà, lại ăn hai cái bao tử nhỏ, hai trứng chần nước sôi, liền cho hài tử bú sữa. Nàng biết rõ thể chất đặc thù của mình, cực lực yêu cầu tự mình cho bú. Mặt khác cũng tìm bầu ngực em, nếu như mình không đủ sữa, lại để bọn họ cho bú.

Nghe Vương thị nói, lúc nàng ngủ, bầu ngực em đã cho hài tử bú.

Trong Tây Sương, mọi người đang dùng cơm.

Một nha đầu miệng khéo chạy tới bẩm báo: "Bẩm lão hầu gia, đại gia, thân gia lão gia, đại đã nãi nãi tỉnh, đang cho hai ca nhi cho bú sữa, ca nhi hai đều mở mắt ra. Trời ạ, xinh đẹp đến không chịu nổi."

Lão gia tử cười ha ha, kêu người thưởng nha đầu miệng nói ngọt kia một lượng bạc. Lão gia tử cao hứng cũng đã thưởng rất nhiều bạc ra ngoài, không chỉ tất cả đầy tớ phủ Tham tướng lĩnh hai tháng lương, tất cả đầy tớ Hầu phủ kinh thành, Đường Viên đều lĩnh hai tháng lương, chính viện đầy tớ thân cận hầu hạ Trần A Phúc mỗi người ba tháng tháng lương...

Sở Lệnh Tuyên nghe nói Trần A Phúc tỉnh, cũng không ăn cơm nữa, đứng dậy đi tới chính phòng. Sở Hàm Yên, Đại Bảo, Lý Hiên, Sở Lệnh Trí và A Lộc thấy thế, đều chạy ra ngoài theo.

Trần Thế Anh đặt ly rượu xuống, cũng đứng dậy đi ra ngoài. Vì nhìn cháu ngoại trai thêm chút, hắn cần cù hôm nay cũng không đi thượng nha môn, xin nghỉ một ngày. ChieuNinh tại: diendanlequydon.com

Lão gia tử lại cười ha ha, nói với Trần Danh: "Đi, chúng ta lại đi xem một chút chắt trai mập mạp của ta."

Nếu như Trần Thế Anh không ở đây, Trần Danh liền đương nhiên cho là mình là cha ruột của A Phúc, ông ngoại ruột của hai đứa bé. Nhưng khi Trần Thế Anh vừa ở đây, hắn cũng có chút không đủ sức lực, cảm giác mình đoạt không lại y. Đặc biệt là thời điểm Trần Thế Anh và Vương thị cùng nhau ở dưới cửa sổ khóc gọi "A Phúc ", trong lòng hắn liền càng không phải là tư vị. Hắn cho dù có tốt với A Phúc, lại thích A Phúc, cũng không phải là cha ruột của nàng. Cho nên, Trần Thế Anh vẫn luôn không ngừng chạy tới thăm cháu ngoại trai, hắn còn phải chờ đợi lão gia tử kêu sau đó, mới cùng đi theo tới thượng phòng.

Sở Lệnh Tuyên cùng ba tiểu hài tử trực tiếp tiến vào phòng ngủ, A Lộc và Sở Lệnh Trí ngại đi vào, chỉ đứng ở cửa ngó vào trong. Mà thái gia gia cùng hai ông ngoại thì ngồi ở chính phòng, chờ người ôm hài tử đi ra cho bọn họ xem.

Sở Hàm Yên cùng Lý Hiên vừa vào nhà liền vây quanh giường nhỏ xem đệ đệ, đặc biệt là Sở Hàm Yên, đầy lòng đầy mặt tất cả đều là tiểu đệ đệ, quả thực yêu không đủ.

Sở Lệnh Tuyên và Trần Đại Bảo thì vội vã nói chuyện cùng Trần A Phúc, đặc biệt là Đại Bảo, vành mắt vẫn còn đỏ, cậu có thật nhiều lời muốn kể ra cùng mẫu thân.

Sở Lệnh Tuyên ngồi ở bên giường nói: "A Phúc, nàng vất vả rồi, ta..."

Hắn thâm tình thổ lộ còn chưa nói ra miệng, Đại Bảo liền chen lấn lại đây ngăn cản phía trước hắn, cướp nói với Trần A Phúc: "Mẫu thân, nhi tử nghe tiếng nương kêu khóc thì thật là khổ sở, thật đau lòng. Con muốn vẫn luôn ở bên ngoài bồi mẫu thân, nhưng bọn họ cứng rắn ôm con đi. Mẫu thân, về sau con đều không cần đệ đệ muội muội, mẫu thân sinh bọn họ rất vất vả..."

Trần Đại Bảo mang tiếng khóc nói dong dài một trận, Sở Lệnh Tuyên nghe được mà khóe miệng quất thẳng tới.

Trần A Phúc sờ mặt Đại Bảo cười nói: "Đại Bảo đau lòng mẫu thân, mẫu thân thật cao hứng. Nhưng mà, mỗi một người mẫu thân sinh hài tử đều là dạng này. Dựng dục sinh mệnh mới, cực khổ nữa đều vui vẻ. Vất vả là nhất thời, vui vẻ lại là vĩnh viễn."

Nghe lời nói này, Đại Bảo liền trầm mặc. Mẹ ruột của mình, sinh mình cũng là thống khổ như thế đi? Như thế vất vả sinh mình ra, vì cái gì lại ném mình đi?

Hài tử này quá nhạy cảm.

Trần A Phúc thấy cậu trầm mặc xuống, đoán ra tâm tư của cậu. Cười nói: "Đi xem đệ đệ một chút, con là ca ca bọn họ, về sau phải yêu thương bọn họ, bảo vệ bọn họ."

Đại Bảo đi đến bên cạnh giường nhỏ, nhìn thấy hai người đệ đệ thật nhỏ, một đứa mở to mắt mắt trái, một đứa mở to mắt phải, đáng yêu cực kỳ. Cậu tự tay sờ soạng mỗi người đệ đệ một cái, lại nhếch môi cười rộ lên. Cậu có chút minh bạch lời mẫu thân nói rồi, vì đệ đệ nhu nhược vừa đáng yêu dạng này, đừng nói mẫu thân, cho dù là mình cũng nguyện ý vì bọn họ chịu khổ chịu vất vả.

Lão gia tử ở trong sảnh phòng kêu muốn xem chắt trai, vú nuôi Giang mụ mụ cùng Lâm mụ mụ liền ôm Vũ Ca Nhi và Minh Ca Nhi đi sảnh phòng. Lão hầu gia và Trần Thế Anh lại tranh đi lên, lão hầu gia nói hài tử lớn lên giống ông, Trần Thế Anh là nói hài tử lớn lên giống hắn.

Hai tiểu hài tử cuối cùng hấp dẫn mấy… đại hài tử khác đi sảnh phòng, trong phòng ngủ lại yên tĩnh trở lại.

Sở Lệnh Tuyên duỗi tay sờ gò má nàng nhẹ nói: "A Phúc, hai ngày hai đêm này dài đằng đẵng, thật đáng sợ ... Ta chưa từng có sợ hãi qua như vậy, ta sợ, sợ nếu như nàng..." Hắn muốn nói giống như Mã thị, lại cảm thấy không tốt, dừng một chút, còn nói: "Nếu như nàng không ở, ta nên làm thế nào để tiếp tục sống."

Nói đến phần sau, giọng của hắn đều có chút nghẹn ngào. Hắn thật sợ, từ lúc Trần A Phúc bắt đầu kêu thảm thiết, trước mắt hắn liền thỉnh thoảng xuất hiện bộ dáng Mã thị, hắn sợ Trần A Phúc cũng chết đi giống như Mã thị. Thậm chí cảm thấy được, Mã thị đã lạnh nhạt trong trí nhớ lại có thể rõ ràng xuất hiện ở trước mắt mình như thế, có phải Mã thị "lại đây" muốn "mang" A Phúc đi hay không. Ý niệm này vừa xuất hiện, hắn liền sợ hơn. Chờ Trần A Phúc bình an sinh hạ nhi tử, ngoài mừng như điên, hắn liền nghĩ, chờ rảnh rỗi nhất định phải mang Yên Nhi đi miếu thắp hương cho Mã thị, lại siêu độ một phen.

Nghe Sở Lệnh Tuyên nói, Trần A Phúc chảy nước mắt ra, sờ bàn tay hắn đặt ở trên mặt mình nói: "Thời điểm mỗi lần thiếp cảm thấy sắp chết, cũng có thể nghe được tiếng kêu của chàng, còn có tiếng nghẹn ngào của chàng. Thiếp đang suy nghĩ, nếu thiếp chết rồi, chàng nên làm cái gì bây giờ, bọn nhỏ nên làm cái gì bây giờ... Thiếp còn nghe được tiếng khóc của nương cùng cha thiếp, thiếp không bỏ được mọi người... cuộc đời này, thiếp có nhiều thân nhân không bỏ được như vậy, thật tốt..."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.