Trần A Phúc trước nói sau khi thân thể tốt lại sẽ muốn đi Trần phủ chúc thọ cho lão phu nhân, cũng muốn khua chiêng gõ trống mang theo lễ trọng đi làm dáng một chút. Hơn nữa, còn muốn nói cho Giang thị cùng Trần Vũ Lam một chút, kêu Trần Vũ Lam thời điểm ở nghỉ hưu mộc hẹn A Lộc cùng nhau chơi đùa nhiều hơn. Nghĩ tới nàng chỉ đứng ở chính viện Trần phủ, ăn bữa cơm trưa sẽ trở lại, mới sẽ không não rút mà đi xem lão thái bà kia.
Trần A Phúc mang Sở Hàm Yên, lại dẫn theo bốn thất gấm vóc màu sắc kiều diễm, bốn đàn rượu Thanh Hoa chưng cất đi Trần phủ. Hôm nay không mang Lý Hiên, dù sao trong nhà kia có hai quả bom hẹn giờ.
Nàng dẫn hài tử trực tiếp đi chính viện, vừa vặn vài vị cô nương Trần gia đều ở bên này, cũng kể cả Trần Vũ Huy.
Trần Vũ Huy ngược lại tình thế suy sụp lúc trước, trong mắt cũng không có lệ khí, đầy mặt xuân phong đắc ý, tận hiện tư thái tiểu nữ nhân trong luyến ái không thể nghi ngờ.
Giang thị cười kéo Trần A Phúc đi cùng nhau ngồi ở trên giường La Hán với nàng, Trần Vũ Hà thì kéo Sở tiểu cô nương đi bàn bên cạnh chơi gấp khăn.
Giang thị và Trần Vũ Tình nói đùa cùng Trần A Phúc, cũng không phản ứng Trần Vũ Huy.
Giang thị nói: "Hiện tại đúng là thời kỳ thu hoạch vụ thu, cha con sáng sớm hôm nay lại đi nông thôn bận rộn, vài ngày sau mới có thể trở về." Bộ dáng rất là đau lòng.
Trần Thế Anh đi rồi? Sớm biết vậy, mình liền không đến. Nếu như bà điên kia gây sự thì làm sao?
Trần A Phúc cười nói: "Cha con là một quan tốt, nếu như mở rộng những lương thực này thật tốt, là phúc dân chúng Đại Thuận, cũng là một cái thành tích của cha con."
Giang thị cũng biết rõ thu hoạch vụ thu lần này đối với tiền đồ của trượng phu có bao nhiêu trọng yếu, cười gật gật đầu. Còn nói một ít chuyện Trần gia cùng Triệu gia đến bao nhiêu khách nhân, trụ trong phủ hơn nửa tháng, hôm qua mới đi.
Trần A Phúc cũng nói chuyện muốn cho hai người đệ đệ nhiều kết giao, Giang thị vui vẻ đồng ý.
Trần Vũ Huy chen miệng vào cười nói: "Đại tỷ, ngày mừng thọ bà nội tỷ không tới, hôm nay tỷ sẽ đi dập đầu cùng bà nội chứ?"
Kể từ khi tộc nhân Trần gia cùng tộc nhân Triệu gia vừa đến, Trần lão phu nhân liền tận hết sức lực nói Trần A Phúc bất hiếu, không biết đến thăm bà người tổ mẫu này, còn mạnh miệng, mắng nàng, sau khi nhận tổ quy tông, ngay cả cái đầu cũng chưa từng đụng qua cho bà. Bà vô cùng ủy khuất, vừa nói vừa khóc.
Tộc nhân Triệu gia đều phụ họa lão phu nhân, cùng nhau quở trách Trần A Phúc không phải.
Tộc nhân Trần gia đối với lão phu nhân không có ấn tượng tốt, cảm thấy bà ta cay nghiệt, ích kỷ, gả tiến vào Trần gia không ở nhà tổ Trần gia, quả phụ không có việc gì nhất định chạy về nhà mẹ đẻ ở, còn châm ngòi Trần Thế Anh không thân cận cùng tộc nhân. Nhưng nghe lão phu nhân nói, vẫn cảm thấy Trần A Phúc không tốt, làm thành tiểu bối, dù nói thế nào cũng phải hiếu thuận.
Đặc biệt là một Trần lão tổ già nhất, đã tuổi gần tám mươi, nghe lão phu nhân lời nói thì rất tức giận. Kêu Trần Thế Anh gọi Trần A Phúc về nhà mẹ đẻ, hắn muốn phải giáo huấn Trần gia nữ này một chút. Trần lão tổ vẫn luôn không thích Triệu thị, không thể nào đặc biệt đến chúc thọ cho bà ta. Đơn giản là vì lần này con cháu Trần gia đến nhiều, trên đường có chiếu ứng, hắn liền cùng đi theo nhìn một chút phủ Định Châu giàu có và đông đúc, lại tiện đường giáo dục một chút hài tử Trần gia có tiền đồ nhất này.
Trần Thế Anh đỏ mặt lén lút nói cùng bọn họ, khuê nữ kia rất tốt, hiểu chuyện, hiếu thuận, thông tuệ, "Định Châu tiểu mạch" và lương thực chính là nàng làm ra được. Còn ám hiệu, chỉ là bởi vì mẹ đẻ của nàng vì lão phu nhân không thích nên chịu rất nhiều ủy khuất, cho nên không vừa mắt cùng lão phu nhân.
Tộc nhân Trần gia đều biết rõ lão phu nhân cay nghiệt, mặc dù Trần Thế Anh không nói rõ, cũng có thể đoán được mẫu thân Trần A Phúc không chỉ là chịu ủy khuất đơn giản như vậy, mới bỏ xuống chuyện này. Nhưng Trần lão tổ vẫn là nặng nề gõ Trần Thế Anh: "Ngươi là vinh quang Trần gia chúng ta. Giám sát Triệu thị chặt một ít, đừng để bà ta làm lỡ tiền đồ của ngươi..."
Ngày chúc thọ, lão phu nhân liên tục chờ Trần A Phúc đi dập đầu cho mình, lại ngay trước mặt của mọi người ép buộc nàng một trận. Kết quả đầy tớ đến bẩm báo, đại cô nãi nãi đều đã ra cửa rồi, đột nhiên đau bụng, không đến được nữa. Đại cô nãi nãi còn nói, hôm nào nhất định mang theo lễ trọng đến chúc mừng.
Lão phu nhân tất nhiên là không tin, lại mắng lên.
Giang thị vội vàng đỏ mặt giải thích: "A Phúc hoài là song thai, bụng rất lớn, hơi chút mệt mỏi liền sẽ không tốt..." Nàng là nói cho lão phu nhân nghe, cũng là nói cho những khách nhân nghe.
Trần Vũ Huy biết rõ lão phu nhân muốn lăn qua lăn lại Trần A Phúc, liền muốn khiến Trần A Phúc đi Vạn Thọ đường.
Trần A Phúc không để ý nàng ta, nói với Giang thị: "Mẫu thân, con ngồi cỗ kiệu một trận, lại cảm thấy thân thể có chút khó chịu."
Giang thị ôn nhu cười nói: "Con bây giờ tình huống đặc thù, không cần mệt mỏi. Trước tiên ở bên này nghỉ ngơi một chút, chờ ăn bữa cơm trưa nghỉ ngơi rồi, lại đi hành lễ cho bà nội của con."
Trần A Phúc lắc đầu nói: "Chúng ta hôm nay sẽ không ăn cơm, trong nhà còn có việc." Rồi cười nói với Trần Vũ Huy: "Nhị muội muội, nghe nói muội định một lang quân như ý, chúc mừng muội. Đại gia nhà ta nói, Hà tiểu tướng quân văn võ song toàn, tuấn tú độc nhất vô nhị, đặc biệt là công phu thiết sa quyền độc môn Hà gia, lợi hại lại uy vũ."
Trần Vũ Huy cảm thấy Trần A Phúc là đang lấy lòng mình. Cũng đúng, cha chồng tương lai của mình Hà Phó Tổng Binh chính là quan trên Sở Lệnh Tuyên, về sau nha đầu chết tiệt Trần A Phúc này cũng không dám tùy ý đắc tội chính mình rồi.
Mặc dù nàng ta hận thấu Trần A Phúc, nhưng mấy câu nói đó nàng ta nghe được rất là thoải mái.
Sắc mặt nàng ta ửng đỏ, dùng tay lắc lắc khăn thẹn thùng cười nói: "Đại tỷ tỷ cũng thật biết nói chuyện."
Bộ dáng ngượng ngùng này không phải là phong cách Trần Vũ Huy, Trần A Phúc và Trần Vũ Tình liếc mắt nhìn nhau, cười cười, đều nổi da gà.
Lúc này, có bà tử vào tựa như muốn bẩm báo cái gì đó, lại không dám nói, Giang thị liền đi ra ngoài.
Trần Vũ Huy thấy Giang thị đi, liền đi tới ngồi ở bên cạnh Trần A Phúc thấp giọng nói: "Đại tỷ, Hà tướng quân ưu điểm không chỉ những thứ ngươi nói kia. Ta hài lòng nhất là lúc trước hắn chưa từng cưới thê, ta xuất giá chính là vợ chính thức. Không giống đại tỷ tỷ là kế thất, vừa vào cửa liền có một hài tử vợ cả đứng ở đó làm chướng mắt."
Hha đầu hư hỏng này cũng có tiến bộ. Ít nhất không giống như trước kia làm chuyện xấu trắng trợn, còn biết sĩ diện, muốn chọc tức nàng nói chuyện còn muốn đè thấp giọng, không muốn để cho người khác nghe qua làm hư danh tiếng.
Trần A Phúc nghĩ tới về sau sẽ có người thu thập nàng ta, không muốn nói nhiều, liền cười nói: "Mọi người có ý tưởng của mỗi người, cũng đều có duyên phận riêng. Ta vô cùng hài lòng đại gia nhà ta cùng tỷ nhi nhà ta, chỉ mong ngươi sau khi gả vào Hà gia cũng giống như hiện tại, vừa hạnh phúc, lại vui vẻ."
Trần Vũ Huy cười khanh khách nói: "Đại tỷ tỷ yên tâm, ta sau này nhất định sẽ vừa hạnh phúc, lại vui vẻ."
Trần Vũ Tình cũng cười lạnh nói: "Chỉ hy vọng như thế."
Lúc này, nghe bên ngoài một trận âm thanh ồn ào, tiếp theo nhìn thấy Trần lão thái bà ngồi ở trên ghế được hai người bà tử nâng vào.
Đã hơn một năm không gặp, lão thái bà còn béo lên, chỉ là sắc mặt có chút xanh trắng, vừa nhìn chính là bởi vì ít phơi nắng thiếu ánh mặt trời. Mắt bà ta lộ ra hung quang, gắt gao nhìn chằm chằm Trần A Phúc, hận không thể ăn Trần A Phúc.
Đây chính là người tốt sống không lâu, người xấu sống ngàn năm. Đều liệt nửa người, tinh thần còn tốt như thế, mười tám năm cũng chết không được.
Mấy người tỷ muội khác Trần gia đều đứng dậy, chỉ Trần A Phúc còn ngồi, lạnh lùng nhìn lão thái bà.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]