La quản sự không chỉ quản Đường Viên, còn treo danh tiếng Nhị tổng quản Hầu phủ kinh thành, ở phủ Tham tướng lại cái gì cũng không phải. Nhưng hắn là tâm phúc tuyệt đối của thế tử gia, đầy tớ phủ Tham tướng đều cho hắn đủ mặt mũi.
Hắn không tốt duỗi tay được qua dài, chỉ phải để cho La mụ mụ đến nói một tiếng cùng đại nãi nãi, cữu gia chịu ủy khuất. Đồng thời, đây cũng là thời cơ cực tốt cho đại nãi nãi thanh trừ nô tài còn lớn mặt bắt nạt chủ tử.
Trần A Phúc nghe La mụ mụ nói mà tức giận đến ngực đau nhức, mình rõ ràng phái xe cho A Lộc, những cẩu nô tài kia thế nhưng dương phụng âm vi, khiến A Lộc ngồi xe lừa ra ngoài. Không biết địa phương khác còn bắt nạt A Lộc thế nào.
Bọn họ dám đối đãi A Lộc dạng này, nguyên nhân trọng yếu nhất vẫn là không nhìn trúng nàng người nhà quê này.
Nàng tự trách không thôi. Quá khứ, nàng vẫn cảm thấy Đại Bảo và Yên Nhi, Lý Hiên tuổi nhỏ, lại đều đặt nhiều tâm tư ở trên người bọn họ. Cảm thấy A Lộc lớn, lại là thân đệ đệ của mình, nếu có chuyện sẽ nói cùng nàng người làm tỷ tỷ này. Lại không nghĩ rằng hắn cái gì cũng chưa nói, hết thảy ủy khuất đều tự mình chịu đựng ...
Trần A Phúc nói với La mụ mụ: "Trở về thay ta cảm ơn La quản sự nhắc nhở, ta biết rõ rồi."
Hiện tại đã sắp buổi trưa, nàng cố gắng đè xuống tâm tư, nghĩ tới buổi chiều lại đi Quế Viện xem một chút.
Buổi trưa, Đại Bảo và A Lộc tay trong tay đi đến chính viện.
Trần A Phúc kéo A Lộc đến trước mặt hỏi: "Đệ đệ ở bên này có tốt không? Đầy tớ hầu hạ có dụng tâm không?"
A Lộc xấu hổ cười cười, nói: "Còn tốt, đầy tớ hầu hạ được cũng tốt."
Trần A Phúc tức giận đến nhéo nhéo mặt hắn, hắn mắc cỡ mặt càng đỏ.
Trần A Phúc làm bộ như không có việc gì, cùng nhau ăn cơm với bọn nhỏ, liền để bọn họ đều về sân nhỏ từng người ngủ.
Buổi trưa sau khi nghỉ xong, Trần A Phúc tính Trần A Lộc nên đi học, nàng vịn Thanh Phong, mang Lý ma ma cùng Tiểu Hoàng đi Quế Viện.
Cửa sau Quế Viện mở phân nửa, từ bên trong truyền đến tiếng bà tử nói chuyện. Cho dù thanh âm rất nhỏ, nhưng các nàng vẫn nghe được rõ ràng rành mạch.
Một người bà tử nói: "... Người hầu hạ đại tỷ nhi ta không thể so với, hầu hạ là chủ tử đứng đắn, ta chỉ có đứng nhìn. Nhìn lại một chút Triều Hoa Viện, Bảo ca nhi là con ghẻ đại nãi nãi mang đến, còn không phải là đại nãi nãi thân sinh, nhưng người trong viện kia béo bở nhiều hơn với chúng ta. Mười lăm phát lương tháng, nghe nói La mụ mụ cầm tiền hai tháng của Bảo ca nhi đổi hai xâu tiền, người trong sân người người có phần, đều cầm mấy trăm văn. Nhưng vị này trong viện của chúng ta, đừng nói một văn cũng không có, ngay cả là một khối điểm tâm đều chưa ăn được của hắn ... Ai da, lúc trước Lưu quản sự phái ta đi Triều Hoa Viện, ta còn không muốn, cảm thấy hầu hạ Bảo ca nhi so ra còn kém hầu hạ cữu gia, lại nói thế nào thì cữu gia cũng là thân đệ đệ đại nãi nãi. Chao ôi, đáng tiếc!"
Thanh âm một người bà tử khác: "Chỉ là chúng ta loại làm việc nặng này không có. Nha đầu gã sai vặt bên cạnh cữu gia, còn hữu dụng được lên tiểu quản sự, cữu gia cũng không thiếu thưởng bạc bọn họ, không thưởng thì chính là không có dễ nghe như vậy, đi đứng cũng không cần mẫn như vậy. Cữu gia tinh lắm, muốn xem người."
Người bà tử ở trên còn nói: "Bảo ca nhi ăn không hết bánh ngọt, đậu xanh hoàng, sủi cảo thạch anh, nhiều nữa, đều là người trong sân bọn họ chia ra ăn. Nhưng chúng ta hầu hạ vị gia này, trừ còn dư lại chút cháo ra, trước đến giờ đều là ăn đến sạch sẽ, nghe nói còn thường xuyên kêu Tam Toàn đi trên đường mua chút tâm cho hắn. Ông trời ơi, thật sự là nông thôn lớn lên, làm sao có thể ăn nhiều như vậy..."
Trần A Phúc tức giận đến máu huyết dâng trào, Lý ma ma quát lên: "Hai mụ già miệng thối, chủ tử cũng là các ngươi bố trí như thế?"
Hai người bà tử kia vừa nhìn Trần A Phúc đi tới, hù dọa quỳ trên mặt đất cuống quít dập đầu, hô: "Đại nãi nãi tha mạng, đại nãi nãi tha mạng..."
Trần A Phúc không muốn phí miệng lưỡi cùng bà tử thô sử, nói với Tiểu Hoàng: "Đi, gọi Dương tổng quản, Lưu Nhị tổng quản, La ma ma tới."
Hai người bà tử kia vừa nghe gọi mấy người này, hù dọa tiếng khóc càng lớn.
Trong phòng Hoa Lan cùng Phong Lan nghe, đều chạy tới.
Thấy Trần A Phúc trầm mặt đứng ở chỗ này, cũng hù dọa quỳ xuống.
Trần A Phúc ngồi trên một chiếc ghế dựa, cũng không nói lời nào, chờ mấy người quản sự đến.
Không qua bao lâu, Dương tổng quản, Lưu Nhị tổng quản, La ma ma liền chạy tới.
Dương tổng quản khom người nói: "Đại nãi nãi, hai mụ già này phạm chuyện gì, lão nô lập tức trừng phạt bọn họ."
Trần A Phúc cười lạnh nói: "Ta là một người đàn bà nhà quê, lại không thường ở trong phủ, không đủ tư cách xử trí bọn họ, đương nhiên phải chờ đợi các ngươi một ít đại quản sự đến trừng phạt rồi."
Những người kia vừa nghe, hù dọa đều quỳ xuống.
Trần A Phúc nói với Thanh Phong: "Lặp lại lời hai người bà tử này mới vừa nói, để mấy đại quản sự nghe một chút."
Thanh Phong liền nói ra lời hai người bà tử nói.
Mấy đại quản sự hù dọa cuống quít dập đầu: "Đại nãi nãi thứ tội, tiểu nhân thất trách..."
Hai bà kia hù dọa khóc tiếng thỉnh cầu càng lớn.
Lý ma ma quát lên: "Đừng la to như vậy, kinh hãi tiểu chủ tử trong bụng đại nãi nãi tội nghiệt càng nặng hơn."
Trần A Phúc nói với Phong Lan cùng Hoa Lan: "Nói đi, điểm tâm của cữu gia vì cái gì không đủ ăn, vì cái gì không thưởng các ngươi, nói gì cũng không ai nghe, chân chạy không được nhanh nhẹn, vì cái gì ngày hôm qua cữu gia sẽ ngồi xe lừa, còn có cái gì mà ta không biết rõ, nói hết ra. Nếu ta từ trong miệng người khác nghe được cái gì các ngươi chưa nói, tội thêm một bậc." Lại để cho người đi phía trước gọi Tam Toàn tới.
Phong Lan bình thường miệng lưỡi bén nhọn, lại đòi A Lộc không ít thưởng ngân cùng này nọ, đã sợ đến nói không nên lời. Hoa Lan bình thường không phạm sai lầm lớn, liền một năm một mười nói hết chuyện biết rõ.
Điểm tâm của cữu gia phòng bếp có lúc cho thiếu hơn chủ tử khác một ít, ngẫu nhiên tổ yến hoặc là canh bồ câu non căn bản cũng không có. Dần dần, lá gan Phong Lan cũng lớn chút, trên đường ngẫu nhiên còn sẽ vụng trộm cầm một ít điểm tâm ngon trở về cho đệ muội ăn. Lúc cữu gia ăn cơm, cũng sẽ thưởng một ít điểm tâm cho người hầu hạ thân cận ăn... Cữu gia ra cửa, cho phu xe cùng người gác cổng tiền thưởng... Giấy và bút mực dùng xong, đi tìm người lĩnh cũng muốn cho quản sự tiền thưởng... Nếu như không cho tiền thưởng, sắc mặt bọn họ liền không đẹp...
Tam Toàn đến, cũng quỳ nói ra chuyện biết rõ, kể cả chính hắn ...
Vừa khóc nói: "Bẩm đại nãi nãi, không phải là tiểu nhân tự mình đòi, là cữu gia thưởng, tiểu nhân cũng nhận."
Phong Lan đã dọa co quắp nghe xong, cũng dập đầu khóc ròng nói: "Đại nãi nãi tha mạng, tiền thưởng kia là cữu gia thưởng, không phải là nô tỳ chủ động đòi ..."
Trần A Phúc khinh thường lôi thôi dài dòng cùng bà tử, nha đầu, gã sai vặt, nói với mấy người Dương tổng quản, Lưu Nhị tổng quản, La ma ma: "Lâu như thế, đừng nói rằng chuyện thất lễ với đệ đệ của ta các ngươi không nghe thấy chút nào. Các ngươi mắt điếc tai ngơ, không phải là thất lễ đệ đệ ta, thất lễ là ta. Nếu như cảm thấy ta không xứng làm nữ chủ tử của các ngươi, liền chọn chức cao khác, ta và đại gia sẽ không ép ở. Nếu như các ngươi cảm giác mình là người lâu năm, có mặt mũi, có lão hầu gia cùng cữu lão gia chỗ dựa, ta sẽ đi thỉnh tội với lão hầu gia, đại gia cũng sẽ thỉnh tội với cữu lão gia." (editor: cửu lão gia này là nhà mẹ đẻ của Bụi)
Mấy người Dương tổng quản dập đầu như bằm tỏi, càng không ngừng nói: "Đại nãi nãi giết chết nô tài rồi, nô tài có thể hầu hạ đại gia, đại nãi nãi, là thiên đại phúc phận, không có nghĩ không an phận khác..."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]